" Sáng mai?"- Không phải cô rất nóng lòng sao, không phải xuất phát giữa đêm à?
Tử Uyên nhìn anh đầy khó hiểu, muốn cô đi luôn hả?
"....Không bình thường, không bình thường, theo tính cách của cô trước đây chỉ hận không thể đá văng cánh cửa kia mà chạy theo. Rốt cuộc là sao, lão đại à, anh em với nhau cả, cô đừng úp mở vậy nữa."
" Đi, đi chuẩn bị quà."
" Quà? Quà gì, cho tôi à?"- Sở Điềm thoáng chốc liền trở nên hớn hở, phải nói một mặt trẻ con này của anh...rất đáng yêu.
" Đừng hòng, quà tạ lễ."- Tử Uyên liếc xéo anh một cái, ngón tay lập tức quay trở lại màn hình iPad, loay hoay một lúc.
" Tìm nó."- Cô giơ iPad trên tay, cẩn thận đưa Sở Điềm nhìn thật kĩ, khoé môi không tự chủ nở một nụ cười ma mị.
Màn hình iPad hiện lên một đứa trẻ. Thằng nhóc rất đáng yêu, da trắng nõn, mắt to ngập nước, đôi má trái đào ửng hồng, mị hoặc người khác muốn cắn một miếng, hết lòng cưng nựng.
" Thằng nhóc này là...?"
" Cố Bắc, con trai của Cố Thành."- Tử Uyên cười cười, rõ ràng, cô nhấn mạnh hai từ "con trai"
" Con trai? Cố gia chỉ có một đứa con gái, làm sao có..."- Con trai...Ah...Sở Điềm chợt hiểu ý, thì ra, là đứa con bên ngoài của Cố Thành. Chậc chậc, lão già này, lớn tuổi rồi mà chưa biết an phận, thằng nhóc nhỏ vậy, chắc chắn mới được một hai tuổi.
" Đi đi."
" Vâng."- Sở Điềm nhìn lại, ghi nhớ rõ hình dáng bên ngoài của cậu bé rồi tức tốc rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696741/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.