Câu trả lời thẳng thắn, không cần mất một giây suy nghĩ khiến Thạch Nhu Nhi hoàn toàn chết lặng, cô không kiên nhẫn nhìn về phía Tử Uyên. Ánh mắt đầy ủy khuất, long lanh sắp rơi lệ nhìn mình, Tử Uyên cảm thấy có chút khó chịu. Chỉ một câu nói đã có bộ dạng như vậy, không biết sau này, cô ta làm sao tồn tại trong cái xã hội đầy tàn khốc này đây. " Được rồi, Lục quản gia, lấy ghế cho Thạch tiểu thư ngồi." Lục quản gia nghe tiếng cô gọi, lập tức thi hành mệnh lệnh. Rất nhanh, ông kéo một chiếc ghế gỗ nhỏ lật đật đi tới. Vừa hạ ghế xuống, lập tức Lục quản gia cảm nhận được một cỗ hàn ý rét lạnh từ lòng bàn chân chạy tới đỉnh đầu, toàn thân ông run lên. Lục quản gia ngước đầu lên nhìn Dạ Thiên, thấy ánh mắt âm trầm, băng lãnh, ông lập tức hiểu ý. Chiếc ghế gỗ đáng thương trong giây lát liền bay xa tận ba mét. Bàn ăn trong phòng bếp thiết kế theo kiểu phương Tây, hình chữ nhật có bốn góc xoay tròn. Dạ Thiên và Tử Uyên ngồi đầu bàn, không cần nghĩ, Lục quản gia kéo ghế của Thạch Nhu Nhi tới cuối bàn. Đến đồ ăn cũng mang lên từ một đầu bếp khác. Sự tiếp đón đầy lạnh nhạt khiến Thạch Nhu Nhi tức đến sắp chết. Nếu đêm đó cô không có sự giúp đỡ từ người đàn ông kia, chắc chắn cô sẽ chết trong tay đám côn đồ đầu đường xó chợ. Cùng là người phụ nữ, cô có điểm gì thua kém Tử Uyên cơ chứ? Nhưng tại sao tất cả mọi người đều nhục mạ cô, coi cô là sao chổi còn với cô ấy là cưng chiều, nâng niu bảo vệ như trân bảo. Thạch Nhu Nhi cô không cam tâm. Ý niệm vừa thu hồi, Thạch Nhu Nhi trở lại với bộ dạng thục nữ nhu mì, tư thái dịu dàng đúng chuẩn tiểu thư quý tộc " Phu nhân, ngày mai, cô có rảnh không?" "....." " Nếu không bận, cô muốn đi dạo với Nhu Nhi không, Nhu Nhi mới biết một quán cafe rất ngon. Nếu cô không chê, Nhu Nhi sẽ cùng cô đi." " Xin lỗi, tôi có hẹn." " Vậy....hẹn cô hôm khác." " Tôi không hứa trước chuyện gì." " Được, xin lỗi, đã làm phiền." Thạch Nhu Nhi không nói chuyện, lặng lẽ dùng bữa. Buổi tối, sau khi dùng bữa, Dạ Thiên lập tức kéo cô lên phòng. " Tiểu Uyên, ngày mai em muốn đi đâu?" " Gặp An Nhiên." " Em có thể hẹn cô ấy đến đây, tôi sẽ đến công ty." " Cô ấy không quen." " Được." Dạ Thiên cũng không nói nhiều, quyền tự do cá nhân của cô, không ai có thể đoạt được. Tuy nhiên, trong lòng anh có một cảm giác rất khó chịu, cứ như, có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy. Buổi sáng hôm sau, sau khi Dạ Thiên bắt cô ăn hết một bàn mĩ thực đầy, anh mới cho cô ra ngoài. Tử Uyên khó chịu, cô ôm bụng ăn no của mình đến quán cafe ở cao ốc Đế Âu gặp An Nhiên. " Tiểu Uyên, mình ở đây." An Nhiên vui vẻ gọi cô, đã lâu rồi hai người không hẹn trò chuyện. " Một ly cafe sữa, một ly nước ấm." Tử Uyên thấy An Nhiên thao thao bất tuyệt, cô chỉ thấy buồn cười, cô bạn nhỏ này của cô thật biết cách làm cô vui. " An Nhiên, khoẻ không?"- Tử Uyên cười cười. " Khoẻ như trâu." "...." " Tiểu Uyên, cậu có tâm sự phải không?" "....." " Đừng lừa tớ, bà đây là bạn thân của cậu mười mấy năm rồi, tính cách của cậu, bà nắm rõ như lòng bàn tay. Nói đi, gặp chuyện gì?" " An Nhiên, hỏi cậu một câu." " Hỏi đi, từ bao giờ lại trở nên do dự thế." " An Nhiên, cảm giác dựa dẫm vào một người, luôn để mặc người ấy xen vào thế giới của mình, làm thay đổi mọi thứ vốn có của bản thân, mọi chuyện xung quanh đều có sự xuất hiện của họ. Lúc tâm trạng cậu tồi tệ, họ sẽ làm cho cậu vui, họ rất ít khi nói chuyện, nhưng khi có chuyện thì lập tức ra tay bảo vệ cậu. Ở bên họ, cậu cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp, rất vui vẻ, khi rời xa liền thấy rất nhớ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]