" Tôi sẽ trói em lại, không cho em đi, để em vĩnh viễn ở cạnh tôi."- Dạ Thiên nói nửa thật nửa giả.
" Vậy, nếu anh bỏ tôi?"
" Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ em."
Tử Uyên thụ sủng nhược kinh, cô đang phân vân.
Không khí trong phòng bắt đầu yên lặng.
" Ăn cơm chưa?"- Dạ Thiên thì thầm nói khẽ
" Chưa kịp ăn."- Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.
Dạ Thiên nghe cô trả lời, dáng vẻ bất đắc dĩ nhíu mày. Anh buông cô ra, bàn tay thừa cơ nắm lấy, kéo cô xuống phòng ăn.
" Tôi nấu cho em."
"....."- Tử Uyên đồng ý, cô có chút hơi đói.
Dạ Thiên bắt tay xuống bếp. Lúc sáng, khi ra ngoài anh còn mặc vest đen, hiện tại phải làm việc liền nhất quyết cởi vest đưa Tử Uyên cầm, y phục trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng tinh. Tử Uyên đưa tạp dề cho anh, tạp dề màu xanh đậm, hoàn toàn nổi bật trên tông màu trắng ưu nhã.
Dạ Thiên mở tủ, anh nhìn qua một lượt, cuối cùng vẫn chấp nhận lấy mấy nguyên liệu đơn giản nấu cho cô một bát mì.
Tử Uyên ngồi bàn ăn nhìn anh, hiện tại cô đang rảnh, vẫn chưa có nhiều việc làm liền tò mò nhìn vào bếp, xem anh nấu ăn.
Dáng vẻ người đàn ông gia đình, vừa đảm đang lại dịu dàng hoà nhã, còn rất.....đẹp trai. Khuôn mặt mị hoặc, đôi mắt tà mị linh động nhưng đầy kiên định, khí phách. Buổi sáng ở nhà cô, anh chỉ tùy ý vuốt tóc lên cao khiến cho một vài sợi tóc rơi hỗn loạn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696665/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.