" Xin lỗi...."- Không biết từ bao giờ, Dạ Thiên đã thức dậy, anh nằm bên cạnh cô, lo lắng nhìn cô đầy sủng nịnh.
" Lần sau tôi sẽ kiềm chế...."
" Hừ."- Cô giận dỗi nhìn anh.
Cảm thấy tính khí cô đột nhiên trẻ con lạ thường, không hiểu sao Dạ Thiên cảm thấy có chút buồn cười. Cô trở nên thân mật với anh hơn, đương nhiên là chuyện tốt, cầu còn không được.
Dạ Thiên nâng tay kéo cô vào lòng, âu yếm nói nhỏ
" Cảm ơn...."- Cảm ơn vì không bỏ anh
"......" - Tử Uyên có phần vui vẻ, vành tai đỏ hồng bắt mắt.
Dạ Thiên ôm cô một hồi, tham lam tận hưởng mùi thơm đinh hương ngọt ngào trên tóc cô.
" Ah..."- Tử Uyên có chút xấu hổ.
" Hửm."
" Tôi....tôi....muốn đi tắm."- Tử Uyên ngần ngại, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Không phải sao, sức lực toàn thân cô bị tên sắc lang này rút sạch toàn bộ, hạ thân lại đau như vậy, còn sức để đi không?
"....."- Dạ Thiên ngây ngốc nhìn cô, có lẽ anh nghe nhầm?
Một phút im lặng
Không khí bối rối khiến mặt Tử Uyên đỏ càng thêm đỏ, xấu hổ chết cô mất.
Tử Uyên nhắm nghiền mắt lại, trong giây phút này cô không muốn đối diện với anh.
Dạ Thiên say mê nhìn cô, anh cười, nụ cười tràn ngập sự ấm áp, ôn nhu, dịu dàng khó cưỡng. Không nói không rằng, anh nhẹ nhàng ngồi dậy, cố gắng không làm kinh động tới cô. Một tay với lấy hai bộ khăn tắm nằm vương vãi khắp sàn nhà, một tay giữ chăn khỏi rơi. Dạ Thiên dịu dàng nâng cô dậy, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696656/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.