" Hạ Trạch, ông nói vậy là có ý gì, chẳng qua Thạch mỗ tôi muốn đánh giá bảo vật, còn cần ông nhắc nhở. Chẳng lẽ, ông có ý đồ bất chính riêng tư."
" Thạch Triết, cẩn thận lời nói..."
" Giật mình sao?"
Thạch Triết cũng chẳng muốn nói nhiều với Hạ Trạch, chuyện quan trọng nhất lúc này của ông là định phẩm đá. Ông không tin lại có yêu nghiệt như vậy, chắc chắn là Hạ Trạch muốn làm ông mất mặt lên mới tính kế như vậy, không sai, tất cả đều do Hạ Trạch một tay tính kế.
Nhưng, Thạch Triết quan sát viên đá một hồi lâu, ông vẫn không tin. Hạ Trạch không nhìn lầm, quả là có ba viên thượng phẩm, sáu trung cấp. Kì tích, hừm, kì tích cũng không khoa trương đến mức này. Thạch Triết đỏ mắt ghen tị, ánh nhìn sắt đá, có phần cay độc nhìn Dạ Thiên không rời.
Nhưng từ đầu đến cuối, Thạch lão vẫn chưa lọt vào mắt xanh của anh. Ánh mắt phong tình vạn chủng, đầy si mê, sủng ái nhìn người con gái trước mặt, một khắc không rời, đâu có tâm trạng nhìn ông.
Khinh thường.
Tuyệt đối là khinh thường
Cả cuộc đời Thạch Triết ông chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy. Thạch Triết bốc hoả, khuôn mặt nóng lên, đỏ ửng. Thạch Nhu Nhi bên cạnh nhìn ông đầy lo lắng.
" Gia gia, hạ hoả, tức giận không tốt cho sức khoẻ."
" Hạ, hạ, hạ. Ngươi còn đứng đây nói nhảm được sao. Có mỗi chuyện thẩm đá cũng làm không xong, còn xưng là truyền nhân chân chính của Thạch gia. Hoang đường. Thạch gia ta chưa bao giờ chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696640/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.