Lăng Cẩm được Lăng Quốc ôm chặt vào lòng. Quả thật, khi nhìn thấy Lăng Cẩm khóc, ông có chút không đành lòng, con gái bảo bối được ông nuông chiều từ nhỏ há lại để người khác muốn khinh dễ là được. Nhưng người đàn ông này quá quyền lực, ông không thể vì giữ thể diện cho con gái mà ảnh hưởng đến đại sự. Lăng Quốc suy nghĩ chu toàn mọi việc, ông mới nhanh chóng mở lời: " Dạ Thiếu chê cười rồi, các vị, tôi đột nhiên xảy ra chuyện đột xuất, vậy xin mạn phép lui vào,các vị cứ tự nhiên, thất lễ rồi." Quả không hổ là cáo già, câu trước câu sau đều là lời ngon tiếng ngọt, nhận sai về phía mình trước. Tâm cơ không nhỏ đâu. Dạ Thiên nghe ông ta nói, anh chỉ nhíu mày, từ đầu, anh không hề có ý chọc cho cô ta khóc. Trong mắt anh, cô ta không có cửa để so sánh cùng Tiểu Uyên của anh, anh chỉ rộng lượng nhắc nhở cô ta đừng ảo tưởng vậy mà cô ta lại khóc thành bộ dạng như vậy. Tính cách giả bộ yếu đuối như vậy không hợp mắt anh. Dạ Thiên anh cũng chẳng muốn quản hai cha con này. Tùy họ. Lăng Quốc thấy anh không phản ứng, ông cũng chẳng nói gì nhiều, vội vã đưa Lăng Cẩm vào trong. Vừa rời khỏi đại sảnh, trong mắt cô liền hiện rõ ý cười thâm độc nhìn đôi nam nữ trẻ. Nhưng ánh nhìn ấy lướt qua rất nhanh vì vậy mọi người không một ai phát hiện. " Cha, bây giờ phải làm sao? Đều tại nữ nhân chết tiệt đó, phá hỏng đại sự..." - Lăng Cẩm tức giận hét lớn. Lăng Quốc đang trầm tư suy nghĩ, ông ta lườm Lăng Cẩm một cái " Im miệng, mọi chuyện chưa đủ rối sao? Rất khó mới có cơ hội gặp Dạ Thiên, không thể để con cá vàng này tuột mất...." - Nói đến đây, trong mắt Lăng Quốc là một mảnh âm trầm đáng sợ. Một lát sau, Lăng Quốc cho tay vào túi, lấy điện thoại gọi điện. Không lâu, người bên kia lập tức nghe máy. Âm thanh điện thoại khá lớn,Lăng Cẩm cũng có thể nghe thấy. " Lăng Quốc, rốt cuộc ông cũng có chuyện nhờ đến tôi sao?"- Một giọng nói của đàn ông, âm điệu rất cao, lanh lảnh vang lên không trung khiến người khác nổi da gà. Lăng Quốc vẫn bình thản:" Nhiều lời...." **** Dạ Thiên và Tử Uyên đang ngồi giữa đại sảnh. Cô có chút nhàm chán. Từ tối đến giờ toàn những thứ vô vị. Nghĩ rồi, cô đứng lên tới bàn đồ ăn, bữa tối cô chưa kịp ăn thì phải đi trang điểm, nên bây giờ bụng hơi đói. Bàn ăn được kê gần đó rất lớn, trên bàn bày rất nhiều đồ ăn ngon từ những nhà hàng năm sao nổi tiếng: món Pháp, Ý hay Nhật đều đầy đủ, không thiếu một thứ gì. Tử Uyên chỉ lấy một ít mì ý và salad thịt cua. Cô nhẹ nhàng cầm dĩa đồ ăn đến ghế gỗ ngoài ban công. Trong đại sảnh, không khí rất ngột ngạt, không thích hợp dùng bữa. Dạ Thiên ngồi cùng cô, anh nhìn cô đi lấy đồ ăn liền thấy tự trách, hai cha con kia làm anh phân tâm mà quên mất cô chưa ăn tối. Dạ Thiên định đứng dậy, theo cô ra ngoài ban công thì Lăng Quốc quay trở lại đại sảnh, có trời mới biết ông ta vừa mới tính kế gì mà ánh mắt không giấu nổi vui vẻ. Dạ Thiên tò mò,ông ta định giở trò gì đây, vì vậy anh vẫn bất thanh bất động ngồi tại đại sảnh, vừa xem tuồng vừa theo dõi ông, tránh để ông làm phiền đến Tử Uyên. " Các vị, vốn dĩ là đại tiệc kỉ niệm ngày thành lập, nhưng xảy ra chút chuyện đột xuất xin các vị thứ lỗi. Vì vậy, món quà tiếp theo coi như là quà tạ lỗi. Lăng Cẩm." Vừa nói, Lăng Quốc vừa cười rất tươi, không còn dáng vẻ chịu ủy khuất như lúc nãy. Dạ Thiên đôi chút ngạc nhiên, người thay đổi nhanh đến như vậy quả là lần đầu anh được gặp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]