Kì thực, cả buổi sáng, Dạ Thiên bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Mặc dù thực đơn vô cùng đơn giản nhưng anh đã dồn hết tâm sức vào đó.Rosen hướng dẫn anh rất chu đáo, tận tình nên công việc hoàn thành khá nhanh. Tử Uyên cũng không rảnh rỗi,cô phụ anh rửa sạch nguyên liệu và nhận việc quan trọng hơn là đứng bên cạnh anh xem anh nấu. Dạ Thiên không cho cô đụng vào dao, anh cũng biết cô không hề biết nấu ăn, vì vậy,anh không muốn cô bị thương, dù một vết thương nhỏ thôi cũng khiến anh đau lòng.
Dạ Thiên dọn đồ ra bàn, dịu dàng gọi Tử Uyên. Tử Uyên có chút việc nên cô tới phòng làm việc một lát. Dạ Thiên hiểu, vì vậy anh không làm phiền cô. Nhưng,bữa cơm rất quan trọng, cả ngày làm việc mệt mỏi, nếu sáng cô không ăn thì lấy sức đâu?
Tử Uyên thong thả từ phòng làm việc bước ra, cô đưa mắt nhìn anh giây lát rồi chậm rãi tới bàn ăn. Dạ Thiên nhanh nhẹn giúp cô kéo ghế. Hai người nhanh chóng yên vị.
" Tiểu Uyên, ăn đi."- Anh nhìn cô, ánh mắt nhu hoà như nước, sủng nịnh yêu chiều.
"Ừ "- Cô không nói gì thêm. Thấy anh nhìn mình, cô khẽ hừ nhẹ, vươn tay kéo đồ ăn đẩy đến trước mặt Dạ Thiên
" Cùng ăn."
" Ừm."- Giọng nói nhỏ nhẹ ngập tràn hạnh phúc.
Buổi sáng, không thể để cô ăn mỗi cơm rang trứng, vì vậy Dạ Thiên còn nấu một chén canh nóng để cô ăn ấm bụng. Chén canh khá nhỏ nhưng mùi hương toả ra rất thơm. Nước canh trong suốt, sóng sánh, nguyên liệu tươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696597/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.