Dạ Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khoé môi bất giác cong lên thành một một đường cong tuyệt mĩ, ánh mắt hoa đào nhu hoà nhìn cô.
" Ghế sofa không thoải mái."
Không thoải mái sao?
Ha
Hôm qua, Tử Uyên cô đã rộng lượng bỏ qua chuyện anh cưỡng hôn cô, vậy mà anh còn một bụng ủy khuất.Có phải, cô tốt bụng quá rồi không.
" Đơn giản thôi, ngày mai ngủ anh phòng khác."
" Không được, chúng ta là vợ chồng a, không lẽ,em muốn mưu sát chồng."
" Mưu sát, mưu sát chỗ nào.?"
" Ở riêng phòng sẽ cô đơn đến chết mất."
Tử Uyên cạn lời, cô đơn sao, nói đến cô đơn đâu thể không nhắc đến Dạ Tổng băng lãnh, cấm dục nổi tiếng nhiều năm nay. Tử Uyên cười thầm, anh đang tự nói mình sao.
Dạ Thiên tò mò, cô nghĩ gì mà vui vẻ vậy. Không phải nghĩ đến người đàn ông khác đấy chứ.
" Nghĩ gì thế?" - Dạ Thiên có chút khó chịu.
Giọng điệu này, biểu cảm này. Đừng nói anh ta đang ghen nha.Quả thật là một bình dấm chua lớn mà, đại dấm chua.
Tử Uyên xoay mặt, tránh ánh mắt của anh, lặng lẽ bụm miệng cười. Tiếng cười thanh lệ, tràn đầy nhã ý.
Dạ Thiên vẫn không hiểu, anh cũng chẳng quan tâm nữa, một lòng một dạ si ngốc ngắm nụ cười của cô. Mọi ngày, Tử Uyên luôn lạnh lùng, cao quý, luôn sát phạt,quyết đoán, tư thái cao cao tại thượng, tôn quý bẩm sinh khiến người khác không dám lại gần.Không dễ gì,cô lại thoải mái cười như vậy. Vì vậy, anh luôn trân trọng từng giây từng phút gần bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696595/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.