Chương trước
Chương sau
Cố Vân Thanh vô cùng tức giận nhưng cô vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn ông rời khỏi.Đợi Cố Thành khuất sau bóng cây đằng xa, Cố Vân Thanh mới thu lại gương mặt vô cảm, ngẩng đầu lên trời, cười lớn:
" Ha ha ha, Cố Thành ơi là Cố Thành, ta sợ ông sao, ta làm việc cho ông chỉ vì đại sự của lão đại, ông có tư cách gì mà trách mắng ta.Mọi thứ hôm nay,ta sẽ trả đủ, cả con tiểu tiện nhân Nam Cung gia kia nữa."
Gương mặt xinh đẹp được chăm sóc tỉ mỉ hàng ngày giờ đã biến dạng, nụ cười rộng mất mĩ cảm, những sợi tóc rũ lộn xộn xuống gò má, đôi mắt đỏ,ẩn chứa tia khát máu,điên cuồng nhìn mọi vật bằng ánh mắt kì lạ, môi son về đêm vì lạnh mà biến sắc, bàn tay trắng trẻo nổi đầy gân xanh bám chặt vào tà váy làm y phục cô vô cùng xộc xệch, nhăn nhúm.Cố Vân Thanh điên thật rồi.Cô ta cười lớn rất lâu.
Trời gần khuya, âm thanh trầm xuống, không gian im lặng đáng sợ,thỉnh thoảng chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong đêm. Cố Vân Thanh ngồi xuống trên một tảng đá lớn, cô ngước mắt nhìn vào màn đêm, khổ sở cất giọng khàn khàn:
" Nhất Mặc, em yêu anh như vậy, em vì anh mà mặc kệ tất cả, vậy sao anh lại phản bội em để yêu cô ta. Em có gì không bằng cô ta.Tại sao, tại sao,tại sao?..."
Cố Vân Thanh khóc thút thít.
"Không, tôi không sai, đều tại các người, các người đáng chết, đáng chết.Tôi sẽ khiến từng người phải đau khổ hơn tôi gấp trăm ngàn lần."
Cô không tự chủ mà hét lên, tiếng hét rất lớn, vang vọng núi rừng làm mọi vật xung quanh thức giấc chạy loạn.
Ở một nơi khác của Giang Thành, hai chiếc trực thăng từ từ hạ xuống, những người bên trong mở cửa bước ra. Phía trước, một thân hắc y tà mị, tư sắc hoa mỹ, khí chất tôn quý,cao ngạo nhìn xuống mọi vật.Cô quan sát, dò xét tỉ mỉ trong màn đêm:
" Ra ngoài, người Dạ Ảnh từ bao giờ trở nên nhu nhược như vậy, phải không, Dạ bang chủ".
Nghe câu nói nhỏ nhẹ nhưng ngân vang của thiếu nữ, một thân ảnh trong bóng tối hiện ra, anh chậm rãi bước lại gần cô. Bóng đêm lạnh, nhưng không hàn lãnh như anh, vẫn khí khái,vẫn uy nghiêm bễ ngễ, lãnh khốc vô tình.Anh cười mỉm:
" Việc này, không làm phiền Đại tiểu thư Hắc Long đây bận lòng rồi."
"Khách khí. Vào chuyện chính đi.Tại sao Dạ Ảnh cướp lô hàng của Hắc Long?.Anh làm thế là gửi thư khiêu chiến sao.Vậy chúng tôi sẽ đáp ứng phụng bồi, nhất nhất cung ứng."
Tử Uyên khẳng định.
"Tiểu thư quá lời rồi."
Dạ Thiên không trả lời, cũng không phủ định, điều này khiến Tử Uyên nhăn mày.Cận vệ xung quanh thấy có biến, vội vàng vào vị trí, chuẩn bị súng nghênh chiến. Tử Uyên khoát tay, mọi người lui lại nhưng vẫn chưa rời tư thế sẵn sàng chiến đấu.
" Anh hẹn tôi ra đây có mục đích gì, không phải chỉ nói những chuyện vô vị này,Dạ bang chủ quá rảnh rỗi rồi."
" Được,tôi muốn hợp tác với Hắc Long."
" Không hứng thú."
"Quần đảo Marame đã được một người bí ẩn thu mua, theo điều tra, là do bang đối chiến Y Mãnh gây ra, quần đảo ở gần ngọn Sitoozi của Hắc Long bang, nếu bị phá hủy sẽ gây hậu quả vô cùng nghiên trọng, không có lợi cho cả hai chúng ta."
"Chỉ vậy? ".
"Lợi ích 50/50".
"Vô vị."
Câu trả lời nhắn gọn, không chút phân vân của Tử Uyên làm Dạ Thiên có chút bất ngờ.
Tài lực, vũ khí là hai yếu tố quan trọng giúp cho thế lực bang thêm hùng mạnh.Vậy mà cô lại không cần.
"50/50, mười xe vũ khí,hai mươi xe đạn,hai năm bom khói."
Trời, không phải không cần mà là quá ít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.