Lời quản lí chua ngoa, vô cùng khó nghe khiến Tử Uyên khó chịu. Cô nhíu mày liễu, ánh mắt nhìn quản lí đầy hàn ý, lạnh thấu xương.
Quản lí bất giác rùng mình, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân không để mình tỏ ra sợ hãi.
Cô ta ngẩng cao đầu, hất hàm hô lớn:"Ra khỏi đây ngay, dám cản đường chị Lăng chúng ta mua đồ."
Tử Uyên hừ nhẹ, cô tao nhã rút điện thoại trong túi xách, nháy mắt với cô bạn nhỏ:"Cậu ra ngoài đợi tớ một lát."
"Ừ, nhanh lên nhé"- Nói rồi cô bỏ đi, không thèm quay lại nhìn đám người phía sau đang tỏ ra vô cùng khó chịu trước sự lạnh nhạt mang theo ý cười giễu cợt không hề che giấu trong mắt cô.
Tử Uyên nhìn cô bạn nhỏ rời đi, đôi mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Những ngón tay ngọc ngà, trắng nõn nhanh thoăn thoắt gõ ra một hàng chữ số trên màn hình. Một lúc sau điện thoại nối máy, đầu bên kia là giọng của một người đàn ông.Giọng khàn khàn đầy nam tính cho thấy đó phải là một người đàn ông trưởng thành, chừng bốn mươi năm mươi tuổi. Giọng nói trầm thấp, ngôn ngữ ngắn gọn, giọng điệu cung kính vô cùng.
" Tiểu thư có gì dặn dò ạ."
" Mười lăm phút, tôi muốn trung tâm thương mại này."- Cô lên tiếng
"Vâng".
Nói rồi, cuộc gọi kết thúc, cô nhẹ nhàng cất điện thoại trong túi. Quay người lại đã bắt gặp ánh mắt giễu cợt, khinh thường của đám người trước mặt
"Hoá ra cũng chỉ là loại người thích ra vẻ. Không có tiền có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai-ba-dao/1696553/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.