Trên đường vội vã đến trung tâm, Nghi Thư chỉ chạy chứ sợ đi bộ là không kịp. Đây chỉ là lần đầu đi trễ thôi, nàng lầ người có trách nhiệm với nghề nghiệp mà. Không dám đi trễ hoài, cũng tại thức khuya chuẩn bị chu đáo cho việc dạy học
Đang đi trên vỉa hè, Nghi Thư đột ngột xỉu ngang xuống và nằm dài trên nền gạch. Anh nhân viên của quán nước đang lau bàn ghế thấy vậy, anh hoảng sợ bỏ công việc rồi chạy đến đỡ Nghi Thư ngồi dậy
Anh sợ sệt, nét mắt lo lắng vô cùng: "Nè cô ơi. . .cô bị làm sao vậy. . .tỉnh lại đi cô"
Gọi năm lần bảy lượt nhưng Nghi Thư không có dấu hiệu gì. Anh ta không chần chừ mà lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Chưa đến năm phút là xuất hiện một chiếc xe cấp cứu màu trắng chạy đến ngay vị trí quán. Họ nhanh chóng lấy băng ca xuống, tay chân nhanh nhẹn đặt Nghi Thư lên.
Tiếng còi xe cấp cứu kêu inh ỏi trên đường tới bệnh viện
Bệnh viện ngay trước mặt, hai y tá và một bác sĩ đẩy băng ca vào sảnh chính bệnh viện với tốc độ nhanh. Bỗng nhiên Nghi Thư bật người ngồi dậy làm cho cho ba người kia sửng sốt dừng lại.
Nghi Thư hoang mang nhìn bác sĩ áo trắng, mặt anh ta cũng đơ ra khó hiểu. Hai cô y tá phía sau nhìn nhau rồi nhìn Nghi Thư
"Đây là đâu?"- Nàng hơi nhíu mày hỏi tiếp: "Sau tôi lại ở bệnh viện?"
Anh bác sĩ liền giải thích: "Cô đột ngột té xỉu trên đường"
Nàng xem đồng hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-tu-cai-nhin-dau-tien/981341/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.