Biết tin Tịnh Kỳ nhập viện, ngay sau đó ba người bạn thân sốt ruột chạy đến thăm. Chỉ mới sáng sớm, ánh mặt trời chưa lóe lên là ba người họ đã có mặt tại phòng bệnh
Tịnh Kỳ vừa tỉnh ngủ, mở mắt ra định đón ánh nắng bình minh thì chưa kịp nhìn ra cửa sổ là đã thấy ba người kia
Cô giật mình bất ngờ, cái gì mà đứng bất động rồi không lên tiếng gì hết. Bộ đang chào cờ hay gì
"Ba người bị điên hả? Làm mình sợ muốn chết"- Tịnh Kỳ vuốt ngực thở phào
"Cậu mới làm ba đứa này sợ đó. Sao lại thành ra như thế. . .vai của cậu. . ."- Tiểu Tuyết rụt rè chỉ tay về phía vai bị thương của Tịnh Kỳ
"Mọi chuyện là sao? Cậu nói cho tụi mình biết đi"- Vu Bảo nhẹ giọng hỏi
Tịnh Kỳ rầu rĩ thở dài mệt mỏi, cô hướng nhìn ba người rồi từ tốn nói: "Chuyện này dài lắm, khi nào mình khỏe rồi sẽ kể cho nghe"- Tịnh Kỳ ngưng lại, sực nhớ ra còn chuyện quan trọng hơn, cô hơi gấp gáp: "Chuyện mình nhập viện. . .các cậu không thể để bà nội mình biết được nha. Bà ấy sẽ lên cơn đau tim khi sốc đó, giúp mình giữ kín"
"Được rồi, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi, chuyện đó không cần lo"- Tiểu Tuyết ôn nhu ngồi cạnh Tịnh Kỳ, nàng nói tiếp: "À còn thi đấu thì sao? Một ngày nữa là chung kết rồi, cậu định như thế nào? Hủy sao?"
"Chắc vậy rồi, bác sĩ nói mình không thể bơi trong tình trạng như vậy. Nhờ cậu nói với ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-tu-cai-nhin-dau-tien/981331/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.