Nỗi nhớ đầy vơi, Hoàng Minh Kiệt càng mạnh bạo xông vào chiếm lĩnh tất cả tư vị ngọt ngào của cô gái thấp hơn mình.
Hai phút hơn sỗ sàng làm loạn thế là đủ rồi, Minh Kiệt mới nới lỏng tay sau gáy Trang Anh, từ từ buông ra.
Vừa tức vừa thở ngắt quãng vì thiếu oxy. Trang Anh cố hít một ngụm không khí. Có hơi rồi, cô mới bực mình gắt lên:
“Hoàng Minh Kiệt, cậu làm cái trò gì thế?”
Cặp má đỏ hây hây làm anh chàng thích thú, Minh Kiệt sờ nhẹ lên chúng rồi nhéo một cái. Sợ bạn gái đau nên anh chả nỡ véo mạnh.
“Trừng phạt vì cái tội không thèm liên lạc với người ta. Có biết người ta khổ sở như thế nào không hả?”
Cơ hồ muốn mè nheo nhưng khuôn mặt lạnh lùng, không có vẻ gì quan tâm của Trang Anh khiến anh quá đỗi ngạc nhiên.
Cô ấy không vui khi gặp mình ư?
Trang Anh mệt mỏi nhìn anh và nói.
“Minh Kiệt đừng cố gắng làm việc vô ích nữa.”
“Chúng ta không có khả năng.”
Đây là lần thứ bao nhiêu cô ấy khước từ mình rồi?
Tại sao cô ấy không thử cho mình một cơ hội?
Đột nhiên phát rồ, Minh Kiệt gào lên rõ to:
“Tại sao?”
“Anh đã từ chối đã hai lần. Không lẽ lần này lại tiếp tục.”
Ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, Minh Kiệt vẫn tin là Trang Anh đang nói dối nên mới quay mặt sang một bên như vậy. Tuy nhiên ánh mắt kiên định không hề chớp mi đã khiến anh tràn trề cảm giác thất vọng.
“Minh Kiệt cậu nên biết rõ tôi đã có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-dai-gia/1723249/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.