Căn phòng đã trở về trạng thái im lặng sau một hồi ‘chấn động’.
Nụ cười của Hoàng Minh Kiệt đã khiến ai kia ngượng ngùng.
Cảm thấy mình rất lố bịch, Trang Anh bèn lí nhí nói. Hai má nóng hết cả lên.
“Đã gây phiền phức cho cậu rồi. Thực lòng xin lỗi rất nhiều.”
Từ lúc quen biết nhau đến nay, người phụ nữ này đã không biết bao nhiêu lần nói câu xin lỗi với mình. Cô ấy luôn khách sáo, nhận lỗi về bản thân.
Chẳng lẽ giữa họ chỉ có mối liên hệ giữa nạn nhân và kẻ gây tai nạn sao?
Không thể nói chuyện như những người bạn bình thường ư?
Mình rất muốn nghe mọi tâm sự và giãi bày cùng cô ấy.
“Đây không phải lỗi của chị. Tôi hiểu bất đắc dĩ chị mới nói như vậy.”
“Chắc thời gian qua chị cũng áp lực không kém khi bị ba mẹ thúc ép chuyện cưới hỏi.”
Cười khổ, Trang Anh hơi cúi đầu, dè dặt nói:
“À không sao. Qua vài ngày lại đâu vào đấy mà.”
“Có điều…. Tôi…”
“Cứ nói đi đừng ngại. Hãy xem tôi như một người bạn.”
Chưa vội tuôn ra hết những suy nghĩ đã sắp xếp trong đầu Trang Anh hỏi Hoàng Minh Kiệt có muốn ra ngoài hít thở không khí một chút hay không. Gật đầu đồng ý, cô gái liền dìu chàng trai ngồi vào xe lăn rồi đẩy ra khuôn viên bệnh viện.
Dừng lại trước một hàng ghế đá rợp bóng cây, cô lại giúp Minh Kiệt ngồi lên mặt ghế. Cẩn thận từng chút một để cái chân bó bột không gặp phải chấn động mạnh. Ngồi xuống một bên, Trang Anh ủ rũ nhìn đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-dai-gia/164170/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.