Cố dựng thẳng người dậy, Minh Kiệt vui vẻ cầm từng chi tiết nho nhỏ cùng ghép với Thiên Anh.
“Thiên Anh đang học mẫu giáo sao?”
Ngồi sát chú đẹp trai nhóc con cười híp mắt trả lời:
“Vâng ạ. Cháu thích đến trường lắm. Ở đấy có các bạn. Không giống ở nước Anh, cháu không có bạn bè. Không ai muốn chơi với cháu cả.”
Thằng bé bị kỳ thị ở đất khách quê người sao?
Lòng dấy lên nỗi thương cảm Minh Kiệt tiếp tục xoa xoa đầu thằng bé an ủi.
“Không sao. Ông bà, ba mẹ yêu thương cháu là đủ rồi.”
Đôi mắt trong veo chợt đượm buồn, mang nét ưu tư khiến Minh Kiệt hoảng hốt tự hỏi rằng mình đã nói cái gì sai hay sao. Một câu trả lời rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức cũng khiến trái tim Minh Kiệt nhói lên một hồi.
“Con không có ba. Mẹ nói ba mất rồi. Con không biết mặt ba mình trông như thế nào cả.”
Dù chỉ mới quen biết tròn một ngày, nhưng cứ ngỡ đã quen thân từ lâu. Nghe thằng bé nói rằng nó “mồ côi cha” Minh Kiệt rối rít xin lỗi vì vô tình nhắc đến chuyện không vui.
Bản thân từng trải qua cảm giác thiếu thốn khi không nhận được tình yêu thương của cha ruột. Nên anh hiểu rõ và rất đồng cảm với Thiên Anh. Nó còn quá bé để nhận thức được cuộc sống thiếu vắng bóng cha. Trưởng thành rồi nó sẽ phải đối mặt với cảm giác thiếu thốn, không đầy đủ tình thương. Bị xăm soi chế giễu là đồ không cha, con hoang… này nọ. Sẽ thèm khát một cái ôm ấp trìu mến bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-dai-gia/164164/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.