Sân bay quốc tế Đà Nẵng, nhà ga quốc tế.
“Mẹ ơi đây là Việt Nam sao?”
Một cậu bé với đôi mắt to tròn trong veo, nhìn thế giới xung quanh rồi hỏi mẹ mình.
“Ừ. Quê hương của chúng ta đấy con trai.”
“Thời tiết ở đây đẹp hơn ở Anh quốc. Con thích Việt Nam hơn.”
Bật cười, người phụ nữ ngồi xuống chỉnh lại cổ áo giúp con trai.
“Ngồi máy bay lâu như vậy chắc con mệt lắm phải không?”
“Không ạ.”
“Chúng ta bắt taxi về nhà ông bà ngoại nhé!”
“Dạ.”
Hàn Lâm Trang Anh, con gái thứ hai của nhà Hàn Lâm. 9 năm trước cô đã sang Anh tu nghiệp để lấy kinh nghiệm trở về phò tá cho công ty của ba mình. Ra đi lúc 18 tuổi nên bây giờ trở về mọi thứ rất xa lạ với cô. Cậu con trai của Trang Anh rất vui vẻ và phấn khích khi lần đầu tiên được đi máy bay. Nó hiếu động đến nỗi cô dỗ dành ngủ thế nào cũng không chịu hợp tác. Ngồi máy bay gần 17 tiếng đồng hồ nên Trang Anh rất mệt mỏi, leo lên xe taxi cô liền điều chỉnh một chút cho con trai rồi ngả lưng ra sau ghế. Thằng bé nhìn những thứ xung quanh đang lướt qua mình thông qua lớp cửa kính, luôn miệng hỏi.
“Mẹ ơi mẹ. Cây cầu ấy sao lại có hình con rồng màu vàng vậy ạ?”
“Còn cây cầu bên kia, bên kia nữa. Sao chỗ này lắm cầu thế ạ.”
Tài xế nghe vậy cũng bật cười theo. Ông ấy liền giải thích cho cậu bé hiểu mọi thứ mình đang thắc mắc. Cậu bé nghe xong liền ồ lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-dai-gia/164159/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.