Xe cộ qua lại như không dứt, mấy cặp nam nữ trẻ tuổi tại công viên ngồi trên ghế đá thân mật yêu thương tâm tình cùng nhau, học sinh đeo cặp sách trên vai chuẩn bị một ngày học tập mới, người làm công ăn lương chen chúc nhau trên xe buýt để đến nơi làm việc. Ông chủ xí nghiệp còn chẳng ngại ngươi lừa ta gạt, rõ ràng đám người đó không hề biết mệt. Hết thảy hết thảy tựa hồ giống như không có gì thay đổi, nhưng chẳng ai biết rằng bầu trời thánh phố A đã sắp thay đổi. Diệp Nhiễm nhìn Hoa tỷ bên cạnh đang hết sức chăm chú lái xe, trong lòng thở dài. Từ bao giờ đã bị người này quấn quanh đây? Nước Pháp? Có phải sáng sớm hư ảo kia không? Có thể là trong thời gian gần đây nhỉ? Có lẽ cũng không phải, có khả năng từ lần đầu gặp mặt, đã định rằng hai người sẽ dây dưa, cắt bỏ không rõ ràng. Từ ngày bị người ta tập kích về sau, mình đã bị nàng bức bách dời qua ở cùng nàng. Dù cho Diệp Nhiễm nhiều lần cự tuyệt, nói rằng chính mình sẽ tự tìm nơi ở, nhưng người kia lại nghe như gió thoảng qua tai. Túm lấy hành lý của Diệp Nhiễm ném lên xe, vì hành lý, Diệp Nhiễm không thể không leo lên chiếc xe kia. Đến nhà của nàng, Diệp Nhiễm vẫn còn suy nghĩ lý do để giải thích vì sao mình đến đây ở cho bạn gái nàng. Có lẽ nàng nhìn ra lo nghĩ của mình, chỉ nói ra một câu "Tôi cùng bạn gái chia tay rồi..." sau đó một mình đi lên lầu. Diệp Nhiễm nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Hoa tỷ, toàn thân không hiểu sao tràn ngập một loại cảm xúc không tên. Người này, thoạt nhìn có chút cô đơn như thế, vì sao lại chia tay? Là bởi vì mình sao? Vào buổi tối, Diệp Nhiễm khó ngủ nằm lăn lộn trên giường, trong đầu hồi tưởng đến câu nói kia của Hoa tỷ, còn có khoảng thời gian ngắn Hoa Tỷ cùng Dạ Vi ở chung tại Pháp. Bực bội dùng gối che đầu, chính mình nghĩ cái gì? Người ta có lòng giúp đỡ, mình vậy mà tiến vào ở? Cái đó và người thứ ba, tình phụ phá hư gia đình người ta có gì khác nhau. Diệp Nhiễm cười cười tự giễu, hiện tại hối hận còn làm được gì, không phải đã ở đây rồi sao? Diệp Nhiễm không biết mình vì cái gì không cự tuyệt lời mời của Hoa tỷ, có lẽ chính mình quá mức trống vắng, muốn tìm một người bên cạnh. Càng có thể là...trong nội tâm nàng không muốn cự tuyệt lời mời của người kia. Buồi sáng, Diệp Nhiễm nhận được điện thoại của Mộ Kiệt, nói là muốn ra biệt thự ở ngoại thành. Diệp Nhiễm đồng ý, không có nói cho Hoa tỷ tự mình lái xe đi. Theo bên trong lời nói của Mộ Kiệt, Diệp Nhiễm biết rõ chuyện này không phải sự tình đối với ai cũng có thể nói ra. Đến biệt thự, Diệp Nhiễm liền cảm thấy một cỗ cảm giác áp bách dồn lên đỉnh đầu. Diệp Nhiễm không biết bên trong là người nào, nhưng Mộ Kiệt đã chọn lựa chỗ này, chứng tỏ người bên trong hẳn không phải là địch nhân. Diệp Nhiễm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong giống như nàng nghĩ, trong căn phòng trống rỗng đó, chỉ có mấy người ngồi trên ghế sa lon đối diện đại môn. Những người kia Diệp Nhiễm đều nhận ra, là mấy người ngũ sắc của "Giản" – Bạch Phong, Hắc Khôi, Tử Kỳ, Hồng Mị, còn có Lam Vũ, còn có một người mà nửa tháng nay nàng không gặp – Mộ Kiệt. Diệp Nhiễm tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mộ Kiệt. Không nói một lời quan sát những người khác. Sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, thanh âm Mộ Kiệt lạnh lùng vang lên: "Vừa rồi tôi đã nhận được một tin tức, kể cả Mặc Long Bang thì có hơn 100 tổ chức đã đến thành phố A, trải qua điều tra, người đến cũng không phải nhân vật đơn giản. Những người khác không phải xen vào. mục tiêu chung của chúng ta chỉ có một. Vào ngày mai. còn có thủ hạ tôi là trưởng lão Mặc Long Bang đều chung mục đích đả đảo Mộ Thiên, mà việc của các người, là...". "Giết người diệt khẩu!". Không đợi Mộ Kiệt nói xong, Tử Kỳ không chút nói ra lời nàng muốn nói. Mộ Kiệt đối sự đánh gãy của Tử Kỳ cũng không biểu thị bất mãn, chỉ là dừng lại một chút nói tiếp: "Có thể mọi người sẽ cảm thấy biện pháp của tôi vô cùng mạo hiểm, nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này, có thể ở trong thời gian ngắn nhất đem Mộ Thiên cùng Mặc Long Bang một mẻ hốt gọn. Chúng ta không biết chỗ dựa sau lưng Mặc Long Bang là ai, nếu để cho Mộ Thiên trở lại địa bàn của mình, muốn giết hắn lại càng khó". Mấy người nhẹ gật đầu, lúc này, Hồng mị luôn luôn được coi là cơ trí cất tiếng: "Mộ tiểu thư, lời cô nói chúng tôi đều minh bạch, bất quá chúng tôi cũng không thể không phòng bị những thứ khác". Ánh mắt mọi người đều bị Hồng Mị hấp dẫn, biểu thị rằng nàng hãy nói tiếp: "Tôi muốn nói cô chắc có lẽ không quên, ngày trước tập kích chúng ta có ba cái người không thể tưởng tượng nổi kia...". Mộ Kiệt nhíu chặt mày. Đúng vậy, đây chính là điều khiến nàng lo lắng, những ngươi biến dị, có lực lượng cùng sức chiến đấu mạnh mẽ. Nếu không phải lần trước chính mình biến dạng hung bạo, căn bản không thể là đối thủ của bọn hắn. Mộ Thiên tất nhiên biết rõ mình sẽ lợi dụng cơ hội này tập kích hắn. Mặc kệ Mộ Thiên có mang bao nhiêu người đến, Mộ Kiệt hoàn toàn tin tưởng với năng lực của "Giản", hoàn toàn có thể ứng phó. Nhưng đối với năng lực của mấy sinh vật kia, Mộ Kiệt thật sự là tìm không ra biện pháp giải quyết. Ngay tại lúc mọi người đều không có biện pháp, một thanh âm tuổi già vang lên. Mộ Kiệt ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Khôn cười cười đi tới, trong tay còn cầm một khẩu súng. Giang Khôn nhìn mấy người nhíu chặt lông mày, gương mặt nhu ăn phải mướp đắng, cười nói: "Làm sao vậy? Có chuyện có thể khiến cho các tinh anh của chúng ta không thể giải quyết rồi hả?". Tử Kỳ thoáng cái lẻn đến bên cạnh Giang Khôn, đoạt được thanh súng kia. Nhìn trái, nhìn phải, cùng những thanh súng bình thường không khác nhau là mấy, sắc mặt vui vẻ bến thành thất vọng, thập phần khó chịu ngồi trở lại trong lòng Hồng Mị. Nhìn xem Tử Kỳ ngồi trong lòng, Hồng Mị sũng nịnh sờ lên đầu tiểu gia hỏa. "Ha ha, nha đầu Tử Kỳ? Làm sao vậy? Thất vọng rồi à? Ta nói cô biết a, thanh súng này tuy bề ngoài so với những thanh khác không sai biệt, nhưng bên trong lại cất giầu huyền cơ nha". Mỗi lời Giang Khôn nói giống như đánh vào hooc-môn kích thích mỗi người, nhìn cây súng lục trong tay Giang Khôn, ánh mắt hiện ra lục quang như là Sói thấy con mồi. Giang Khôn rút băng đạn ra, mọi người thấy đều hít một hơi. Viên đạn trang bị bên trong băng đạn so với viên đạn bình thường khác nhau rất lớn, phía trước cùng phía sau viên đạn, hiện lên một lỗ kim nhỏ, chính giữa do thủy tinh trong suốt chế tạo thành. Mọi người đều thấy bên trong ống nghiệm đó chứa một chất lỏng đỏ tươi, chất lỏng này giông như máu, khiến cho người ta sinh ra cảm một cảm giác kháng cự. "Này lão đầu, ông làm cái đồ vật kỳ quái gì vậy?" Hắc Khôi cầm lấy viên đạn, xoay xoay trong tay. "Ha ha, các người cho rằng ta hiện tại già rồi thì trở nên vô dụng sao? Từ thời điểm phát hiện ra loại dược phẩm hóa học này, ta cũng đã phái người bắt tay vào điều chế kháng thể, về sau lại nhận được ba người biến dị các cô bắt được, càng thêm gấp rút điều chế loại kháng thể này. Trải qua nghiên cứu, chúng ta cũng đã tạo ra được kháng thể để chống lại loại dược phẩm hóa học này, chứa bên trong viên đạn mà các người đang cầm trong tay". Loại đạn này không chỉ có lực sát thương, chất lỏng bên trong, khi được bắn vào trong thân thể người biến dị, sẽ trực tiếp tiêm vào bên trong thân thể, mà loại dược phẩm này đối với thân thể người lại không gây hại gì." "Thân thể của những thứ quái dị kia khi tiêm thứ này vào sẽ ra sao?" Tử Kỳ hỏi. "Tiêm loại kháng thể này vào, sẽ làm thân thể những người kia trở nên chậm chạp, ngũ quan đều trở nên trì độn, giống như là trấn tĩnh họ, hơn nữa loại dược này còn có thể dẹp sạch mấy cái AD virus trí tuệ kia". Giang Khôn đắc ý nói. "Loại súng này, hiện tại ông tạo ra bao nhiêu khẩu". Hồng Mị tỉnh táo hỏi. "1000 khẩu". Nghe được số này, mọi người đều nhíu lông mày. Hiện tai không biết Mộ Thiên đến cùng là chế tạo ra bao nhiêu người biến dị, gần 1000 thanh súng, nghĩ lại đều thấy không đủ. "Lão đầu, như thế nào lại có nhiêu đó nha, chẳng đủ nhét kẽ răng!". Hắc Khôi bất mãn nói. Giang Khôn trên mặt vẫn cười, lại cười đến bất đắc dĩ: "Cậu phải biết súng này không dễ dàng làm ra được như vậy, thậm chí so với mấy thanh súng bình thường còn muốn hao tổn sức lực và tiền tài hơn. Hơn nữa để tránh chuyện này có quá nhiều người biết rõ, 1000 khẩu, đã là cực hạn rồi.". "Giang tiên sinh, làm phiền ông vào thời điểm hành động ngày mai, tuyển ra vài người có thể tin được, đem những thanh súng này chia cho bọn hắn". Mọi người đối với quyết định của Mộ Kiệt không hề phản đối, dù sao hiện tại Mộ Kiệt mới là người đưa ra quyết định. Thương lượng xong, mọi người đều rời khỏi biệt thự nay, đối họ mà nói địa phương này chỉ có thể dành để nói chuyện, tuyệt không phải là nhà. Mộ Kiệt nhìn thân ảnh Bạch Phong, bước nhanh theo: "Bạch tiểu thư. có thể cùng cô nói chuyện một chút không?". Bạch Phong quay đầu lại, tuy chiếc mũ chặn ngang nửa khuôn mặt, nhưng Mộ Kiệt vẫn cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng. "Tiểu Vũ, em chờ tôi một lát". Bạch Phong nói với Lam Vũ, rồi cùng với Mộ Kiệt đi tới một chỗ vắng vẻ. "Chuyện gì?". Không nhiều lời khách sáo, Bạch Phong trực tiếp đặt câu hỏi. "Lần trước tôi biến thành như thế, có phải hay không là cô...". "Vâng". "Có thể thỉnh cô giúp tôi việc này không?". "...". "Nếu như ngày mai tôi một lần nữa lại biến thành như vậy, hy vọng cô có thể kịp thời ngăn tôi lại". Bạch Phong nhìn ánh mắt kiên định của Mộ Kiệt, nội tâm khẽ run lên, nữ nhân này, vậy mà lại nhờ chính mình giúp đỡ nàng? Cũng không trả lời Mộ Kiệt, Bạch Phong quay người đi. Mộ Kiệt nhìn bóng lưng Bạch Phong rời khỏi, khóe miệng câu ra một nụ cười. Rốt cuộc cũng tìm được người so với mình còn ít lời hơn, xem ra hiện tại cũng chỉ có nàng có năng lực đó thôi. Mộ Kiệt bước nhanh đến xe, trong lòng không ngừng nghĩ đến người kia, nụ cười của người đó, cái ôm ấm áp ôn hòa của người đó. Hiện tai thật sự rất muốn được nàng ôm lấy... Tiêu Nhược Thiên về đến nhà, thấy phòng tối đen như mực, đã biết là Mộ Kiệt chưa về, Tiêu Nhược Thiên thở dài, từ khi từ Pháp trở về, sinh hoạt của hai người bề bộn nhiều việc hơn. Mà Mộ Kiệt tựa hồ so với chính mình còn muốn bề bộn hơn nhiều. Đã vô cùng gắn bó, vậy mà khi mình trở về, nghênh đón mình lại là một căn phòng trống rỗng như thế, trực giác Tiêu Nhược Thiên nói cho nàng biết, dường như có chuyện gì đang muốn phát sinh. Nghe được thanh âm đóng mở cửa, Tiêu Nhược Thiên liền biết Mộ Kiệt đã trở về, đặc biệt rót một ly nước, cầm ở trong tay. Mộ Kiệt vừa mở cửa, đã thấy cái người trong lòng mình đang nghĩ đến, mang nụ cười sáng lạn trên mặt, trên tay còn cầm một ly nước mát chờ đợi mình. Chỗ mềm mại nhất trong lòng tựa hồ như được nắm chặt, sự cảm động trước nay chưa từng có chậm rãi chiếm lấy tâm Mộ Kiệt. Tiến lên ôm lấy người kia, mặc kệ nước rơi lên trang phục của mình. Tiêu Nhược Thiên sủng nịnh vuốt lưng Mộ Kiệt: "Làm sao vậy, mới một ngày không thấy đã nhớ em đến thế rồi sao? Thật là, nước hắt lên quần áo cả rồi." Tiêu Nhược Thiên đẩy Mộ Kiệt ra, lấy một miếng khăn giấy, giúp Mộ Kiệt lau quần áo. "Thiên Thiên, em...". Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu, nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Mộ Kiệt: "Làm sao vậy, phải hay không đói bụng? Em nấu cơm cho chị ăn có được hay không?". Mộ Kiệt nhẹ nhàng gật đầu, Tiêu Nhược Thiên hôn lên trán nàng, sau đó tiến vào phòng bếp bắt đầu sự nghiệp lớn – nấu cơm. Tiêu Nhược Thiên hiện tại, so với trước kia một bộ dạng công như tra, hoàn toàn đã biến thành một cái hiền thê lương mẫu. Nếu như bạn gái trước kia biết được,không biết sẽ cười nàng ra sao. Bất quá nhìn xem bộ dạng mỉm cười khi làm cơm của nàng, tựa hồ nàng đang rất đắc ý. Mộ Kiệt nhìn bộ dạng vui vẻ của Tiêu Nhược Thiên, không biết qua ngày mai, nàng còn có thể có bộ dáng tươi cười như vậy...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]