Dạ Vi khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh. Trong đầu không nhớ rõ mình đã ngất xĩu lúc nào, chỉ nhớ... buổi sáng nay nhận được điện thoại, trong điện thoại nói... tai nạn xe cộ! Đúng! Là tai nạn xe cộ, ba mẹ! Dạ Vi thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, vừa định đi xuống giường liền bị người khác kéo về. "Em cần nghỉ ngơi, bác sĩ nói em kinh hãi quá độ." Dạ Vi kinh ngạc nhìn người trước mắt — Thẩm Diệp Mân.
"Thẩm tiểu thư, ba mẹ tôi..."
"Ân, tôi cũng đã biết, tôi cũng thật đáng tiếc, dù sao cũng là vì tôi mà Dạ luật sự ngày đêm bề bộn, tôi còn chưa kịp cảm ơn hắn, thì liền."
Thẩm Diệp Mân nói xong, hốc mắt cũng thoáng ửng đỏ. Dạ Vi gắt gao cắn môi dưới, cố kiềm chế không cho mình khóc.
Dạ Vi biến thành một cô nhi, cha mẹ chỉ trong vòng một ngày, đột nhiên cứ thế xa nàng mãi mãi. Thẩm Diệp Mân giúp Dạ Vi xử lý tốt hậu sự của cha mẹ. Dạ Vi hỏi qua Thẩm Diệp Mân tại sao lại giúp mình, mỗi lần như vậy Thẩm Diệp Mân chỉ nhàn nhạt cười. Quan hệ của hai người ngày càng tốt, Dạ Vi cũng càng ngày càng ỷ lại Thẩm Diệp Mân. Nàng cảm thấy Thẩm Diệp Mân giống như là một thiên sứ do thượng đế phái xuống, ngay lúc mình bất lực nhất đã tới trợ giúp mình, hơn nữa không cần bất kỳ hồi báo nào. Đồng dạng, Dạ Vi cũng thấy Thẩm Diệp Mân rất đáng thương, từ sau khi chồng nàng chết, nàng phải gánh vác công ty. Thử hỏi một nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-can-ta-va-nguoi/1365354/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.