Chương trước
Chương sau
Mộ Kiệt nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cho những bác sĩ kia khám trên người mình. Nhìn phần bụng của mình toét ra, máu tươi cứ thế tuôn ra, nhuộm đỏ hết cả ga giường. Máu, lòng nàng đau nhói, đau quá, nàng ấy lúc đó có phải chịu đau nhói như thế này? Hắc Khôi ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt. Hắn rất muốn biết nữ nhân này là cái loại gì, mà có thể mở to mắt nhìn xem vết thương của mình? Hắc Khôi chỉ là nghĩ thôi cũng đã nổi hết cả da gà. Lại nhớ đến ngày đó nàng ở trong trạng thái điên cuồng, rồi nhìn bộ dáng hiện tại như quỷ này, quả nhiên đúng là quái thai a! Hắc Khôi ngồi ở đó thừ người nghĩ đến, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng thấp xuống, vừa quay đầu, liến thấy được Bạch Phong đứng ngay trước cửa ra vào, gắt gao nhìn mình chằm chằm. Hắc Khôi muốn nói gì đó, lại phát hiện tiếng như bị kẹt lại trong cổ họng không phát ra được, mồ hôi đã thấm ướt đồ.
"Được rồi, giao cho tôi xử lý, anh có thể đi."
Hắc Khôi nhẹ nhàng thở ra, mỗi lần mình đối mặt với Bạch Phong, mình luôn sợ đến như vậy, thật mất mặt a.
"Cô muốn thế nào?" Bạch Phong ngồi ở bên giường, hờ hững nhìn xem Mộ Kiệt, thấy phần bụng Mộ Kiệt tràn máu, có chút nhíu lông mày lại.
"Cô muốn chết phải không?" Âm thanh lạnh lùng của Bạch Phong lại vang lên. Mộ Kiệt nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch Phong, bởi vì cái khuôn mặt này, vô cùng âm lạnh, vô cùng tàn nhẫn. "Tôi muốn thế nào, là tự do của tôi, cô không có quyền hỏi."
"Ah? Vậy sao?" Bạch Phong nắm lấy cổ Mộ Kiệt, ánh mắt từ hờ hững mà biến thành hung ác. Nàng quay mặt của Mộ Kiệt qua, làm cho Mộ Kiệt nhìn mình.
"Tôi nghĩ cô không có quyền quyết định sống chết, cô là do chúng tôi cứu, thương thế của cô cũng do chúng tôi trị. Mạng của cô bây giờ là của chúng tôi." Bạch Phong vừa nói, sức tay cũng dần dần tăng lên.
"Ah..." Mộ Kiệt đau đến kêu ra tiếng, nàng cảm giác hô hấp của mình ngày càng khó khăn. "Các người đến cùng là muốn gì?"
"Muốn gi? Cô còn có nhớ rõ thân phận của cô không a? Trên người của cô còn gánh vác một huyết hải thâm cừu a? Cô chẳng lẽ đã quên? Có phải có chuyện gì làm cô buông bỏ báo thù a?"
"Khục khục khục... Cô... Cô là ai...? Vì...vì cái gì biết rõ chuyện của tôi?"
Mộ Kiệt chỉ cảm thấy khí lực trên thân thể dần bị rút đi, vết thương ở phần bụng không còn cảm thấy đau nữa rồi. Thính giác, thị giác, khứu giác, cái gì cũng không còn, tất cả chỉ còn lại một màu trắng. Tựa hồ như mình đã không còn tồn tại trong thế giới này nữa, giờ này khắc này, một sự nhẹ nhõm trước đây chưa từng có. Ba, mẹ, còn có Tiêu Nhược Thiên... đây là cảm giác chết sao? Như vậy cũng tốt, cứ như vậy, cứ như vậy biến mất khỏi thế giới này tốt rồi.
"Tôi nghĩ cô đối với "Giản" cũng không xa lạ gì a?" Âm thanh như băng lại vang lên, thoáng cái để Mộ Kiệt trở lại với hiện thực. Tay Bạch Phong không còn nắm lấy cổ mình, Mộ Kiệt tham lam hít thở không khí đã vốn cạn kiệt. Đợi đến lúc hô hấp dần dần thông thuận, Mộ Kiệt mới có thời gian suy nghĩ lại lời nói vừa rồi. Nàng là người của "Giản" phái tới? Sao có thế, bọn hắn không lý nào lại hại mình. Đối với điểm này, Mộ Kiệt vẫn luôn có lòng tin, bảo vệ tính mạng của mình chính là phương bài chính của "Giản", Mộ Kiệt biết rõ giá trị lợi dụng của mình với "Giản", muốn loại trừ Mặc Long Bang, không thể thiếu mình, cũng có thể nói đây là quân cờ.
"Cô là do "Giản" phái tới, nên đã biết rõ thân phận của tôi."
"Hoàn toàn chính xác, cô chết đi chúng tôi sẽ rất phiền toái." Bạch Phong nhàn nhạt nói.
"Bất quá, chuyện này không thể không có, nếu như cô không có năng lực, chúng tôi sẽ giết cô. Mạng của cô, trong mắt chúng tôi, cũng giống như một hạt bụi trong không khí, không có ý nghĩa."
Mộ Kiệt tự giễu cười, đây là lần đầu tiên có người đánh giá mình thấp đến như vậy. Không còn là con kiến nữa rồi, hiện ta chỉ giống như hạt bụi mà thôi. Phải hay không mình nên cảm tạ bọn hắn? Không có biến mình thành đồ vật không tồn tại? "Nếu thế là như vậy, các người tại sao lại giết bằng hữu của tôi?" Mộ Kiệt nghĩ đến Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm không cách nào ức chế được đau nhức. Mình cứ như vậy hại nàng, hại nữ nhân mình yêu, tôi yêu nàng, lại hại nàng, nói ra có người tin sao?
"Xem ra cô quan tâm nhất chính là cái người cô gọi là bằng hữu kia?"
"Các người muốn tôi làm gì?" Tiêu Nhược Thiên chết rồi, hiện tại trong cuộc sống mình, chỉ còn có cừu hận, những thứ khác không còn nữa. Người hại chết cha mẹ mình, người hại chết Tiêu Nhược Thiên, một ngày nào đó mình sẽ đem tất cả bọn hắn giết hết sạch. Từ nay về sau, Mộ Kiệt này chỉ sống vì báo thù. Nếu như ngay từ đầu làm như vậy, mình sẽ không yêu Tiêu Nhược Thiên, nàng sẽ không phải chết. Mộ Kiệt hận chính mình, hận sự bất lực của mình, tất cả những người mình yêu thương. Đều vì mình mà chết, cha mẹ như thế, Tiêu Nhược Thiên cũng như thế.
"Rất đơn giản, chúng tôi chỉ muốn cô tiếp nhận "Quản" mà thôi."
"Cái gì?" Mộ Kiệt hoài nghi tai mình có vấn đề, chỉ muốn mình tiếp quản mà thôi? Vậy tại sao còn muốn giết mình? Bọn hắn đến cùng là tính toán cái gì? "Nếu là như vậy? Vì cái gì các người còn phái người đến giết tôi?"
"Chúng tôi chưa bao giờ muốn nói giết cô, chuyện ngày đó, chỉ là chơi đùa mà thôi."
Cái gì? Chơi đùa? Nàng nói chỉ là chơi đùa? Bởi vì chơi đùa mà hại chết Tiêu Nhược Thiên? Chỉ như vậy? Mộ Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Phong, muốn từ biểu hiện của Bạch Phong tìm ra một tia sơ hở. Nhưng Bạch Phong vẫn một bộ dạng lạnh nhạt, phảng phất như muốn nói nàng là người ngoài cuộc. Mộ Kiệt chán ghét cái điềm tĩnh của Bạch Phong, chán ghét sự cường đại của Bạch Phong, thậm chí còn chán mình đối với Bạch Phong không thể làm gì. Cho dù đã cắn chặt răng, nhưng nước mắt vẫn bất tri bất giác rơi xuống. Mộ Kiệt nằm ở trên giường, mặc kệ nước mắt làm mắt mình trở nên mơ hồ, không lau đi, cũng không khắc chế. Giờ khắc này, nàng muốn khóc thật to len, Mộ Kiệt hẳn là một người kiên cường, Mộ Kiệt hẳn là một người lý trí. Mộ Kiệt hẳn là một người vô tình. Như vậy? Tại sao phải khóc? Vì sao từ ngày nghe được Tiêu Nhược Thiên chết, chính mình trăm phương ngàn kế muốn đi theo nàng? Mình sao lại yêu mến nữ nhân kia? Có lẽ, mình thật sự đã thay đổi. Trở nên yếu ớt, trở nên không chịu nổi đả kích, biến thành một người cần phải bảo hộ. Mình luôn nhớ đến cái ôm của người kia, độ ấm của người, hương vị của người kia. Mình như vậy, thật sự rất chán ghét lắm phải không?
Bạch Phong im lặng nhìn Mộ Kiệt rơi lệ, loại nước mặt nữ nhân này luôn làm mình không thoải mái. Chuyện của Mộ Kiệt Bạch Phong đã có nghe qua, một tiểu hài nữ 4 tuổi, tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị bắn chết, chết trước mặt mình. Lúc đó nàng đều không khóc, hiện tại là vì một nữ nhân mà khóc. Không phải vô tình, không phải không khổ sở, nhưng là không khóc, sẽ không trước mặt kẻ khác khóc, đây chính là Mộ Kiệt. Nhưng còn lần này, Mộ Kiệt không hề ẩn nhẫn, nàng khóc đến càn rỡ, không chút nào để ý đến sự tồn tại của Bạch Phong. Tựa như muốn đem nước mắt của 20 năm mà trút ra hết. Thẳng đến tối, Mộ Kiệt bởi vì kiệt sức không chống đỡ nổi mà dần thiếp đi. Bạch Phong ở bên nàng suốt buổi chiều, lúc gần đi, bỏ xuống một câu: "Cái tên cảnh sát kia, hình như là còn sống." Mộ Kiệt ngay lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được một câu, thỏa mãn lộ ra một khuôn mặt tươi cười, sau đó nặng nề thiếp đi.
Tinh Lạc công ty.
"Này! Cô nói chuyện được không? Cô đem tôi gọi đến đây để xem cô ngẩn người sao? Không phải nói có công việc à? Ở đâu?" Tử Kỳ bởi vì giận mà mặt có chút đỏ lên. Đúng vậy, nàng hiện tại là phi thường tức giận. Thật vất vả mới có được kỳ nghỉ dài hạn, Tử Kỳ lái xe về biệt thự của mình, nằm trên giường rộng đến 3m, nghĩ đến thôi cũng đã thấy thoải mái. Ngay tại lúc sắp ngủ, chuông điện thoại vang lên. Tử Kỳ dùng gối che đầu lại, nhưng tiếng chuông điện thoại kia như bùa đòi mạng, không ngừng reng lên bên lỗ tai Tử Kỳ. Cuối cùng, Tử Kỳ nhận thua, nhìn số điện thoại, cường lực khắc chế mình muốn ném đi điện thoại.
Nếu như mình lại ném vỡ, phải đợi thật lâu mới có thể nhận được chiếc mới, cái kia sẽ làm chậm trễ nhiệm vụ của tổ chức sát thủ "Giản", mỗi người đều có một cái điện thoại riêng biệt. Trên điện thoại ghi chép tin tức của những người cần giết và phương thức liên lạc với mọi người trong tổ chức, mặt khác còn có chức năng nghe trộm. Muốn mở điện thoại, thậm chí tiếp cuộc gọi, đều cần vân tay, cùng mật mã. Cho nên có thể gọi cú điện thoại này, chỉ có thể là người của tổ chức "Giản". Mà ngũ sắc trong "Giản", là tên gọi tắt của nhóm sát thủ lợi hại nhất, lúc lão đại của "Giản" chưa có, 5 người bọn hắn có thể trực tiếp thay lão đại ra lệnh. Cái này được gọi là dưới 1 người trên vạn người. Trong 5 người riêng biệt kể cả Tử Kỳ, điện thoại đều là đặc chế, trong điện thoại còn có trang bị hệ thống tự nổ, cùng với hình thức hiệu lệnh. Hình thức cũng như nội dung, hệ thống tự nổ của điện thoại là dựa vào bộ điều khiển từ xa của chủ nhân chiếc điện thoại. Chỉ cần chủ nhân chiếc điện thoại khởi động hệ thống tự nổ, điện thoải sẽ tự nổ tung, uy lực mạnh đến nổi có thể phá hủy một tòa cao ốc 10 tầng. Hình thức hiệu lệnh chính là do người trong ngũ sắc của "Giản" khởi động, các sát thủ ở tất cả quốc gia phải lập tức đi đến vị trí của người triệu tập.
Cho nên cái điện thoại này giá trị nhất định không rẻ, hơn nữa mỗi lần làm mới, số liệu lại thêm vào một lần nữa, hết sức phiền toái. Tử Kỳ nhìn trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Hồng Mị. Mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, từ trong người phát ra từng đợt hàn ý. Suy xét liên tục, tiếp điện thoại, không đợi Tử Kỳ mở miệng, đối phương liền ném ra một câu.
"Lập tức đến công ty, có công tác!"
"......"
Tiếp theo đó là một hồi tút tút, đối phương căn bản không cho Tử Kỳ thời gian phản ứng. Tử Kỳ nhìn điện thoại ngẩn người, công tác sự tình gì chứ? Rốt cuộc là cái gì? Nhớ rõ hôm nay mình đâu có quảng cáo gì, vậy chẳng lẽ là... giết người? Tử Kỳ thay quần áo, trang điểm, luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ đi ra ngoài. Tốt nha, quấy rầy ngay lúc ta ngủ, ngươi phải trả giá thật nhiều! Tử Kỳ quyết định hắc hóa rồi! Tuy nhiên cho tới bây giờ không có phí công qua. Vì vậy nên bây giờ, hai người to mắt ngồi nhìn nhau.
Hồng Mị mỉm cười nhìn bộ dạng tức giận của Tử Kỳ, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu. Không chút hoang mang uống cà phê trong tay, như đang chờ đợi tiểu quỷ kia xù lông. Đúng vậy, đừng hoài nghi, Hồng Mị đúng là có sở thích quái dị như vậy đấy, chuyên thích xem Tử Kỳ nổi giận! Chẳng lẽ nói có cảm giác phi thường thành tựu? Quả nhiên, nhân vật trong truyện của Hiểu Bạo không có ai là bình thường!.
"Chị đang bận gì sao? Nếu có thời gian thì nên bồi dưỡng tình cảm với đồng sự thì tốt hơn không phải sao?" Tử Kỳ nhìn bộ dáng nhàn nhã uống cà phê của Hồng Mị, thật sự là muốn đem ly cà phê tạt vào cái khuôn mặt chán ghét kia. Nàng nghĩ như vậy, cũng như vậy mà làm. Tử Kỳ rất nhanh lẻn ra sau lưng Hồng Mị, thò tay muốn đem đổ ly cà phê nóng kia. Hồng Mị hoàn toàn không nghĩ tới Tử Kỳ lại đột nhiên, phản xạ có điều kiện ngăn đưa tay ngăn lại. Không đỡ cũng may, cái này một đương ah.
. PHỐC...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.