Mộ Kiệt nhìn hành động của Tiêu Nhược Thiên, cảm giác rất là buồn cười, vì vậy không ngăn nàng, cứ như vậy nhìn xem tay Tiêu Nhược Thiên chạm vào quần áo mình, rồi giống như bị điện giật rụt vè.
"Cô cô cô, cô đã tỉnh?" Lúc Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu lên, thấy Mộ Kiệt mở mắt, nhìn mình, ánh mắt kia không giống ánh mắt trống rỗng vô thần thường ngày, mà giờ khắc này, chính là dùng một bộ tư thái nghiền ngẫm nhìn mình, cái này làm cho Tiêu Nhược Thiên cảm giác được như mình bị chơi xỏ. "Cô giả bộ ngủ?!" Mộ Kiệt không có trả lời, hỏi lại: "Cô muốn làm gì?" Lần này đến phiên Tiêu Nhược Thiên nói không ra lời, nàng cũng không thể nói là mình một mức muốn nhìn thấy bộ dạng YY của ngươi trên giường, nên muốn thử một tý, kiểm tra bộ dạng của ngươi lúc không một mảnh vải như thế nào? Nếu như nói như vậy, chỉ có kẻ đần, và rõ ràng Tiêu Nhược Thiên sẽ không những lời thật lòng này nói ra. Vì vậy liền nghĩ ra một lời nói dối thập phần thuyết phục.
"Tôi thấy cô nằm ngủ trong phòng vẽ tranh, sợ cô cảm lạnh, cho nên ôm cô về phòng, sau đó, một người thiện lương như tôi sao nỡ nhẫn tâm nhìn cô mặt đồ bẩn đi ngủ đây? Cho nên tôi định giúp cô thay quần áo. Sự tình chỉ đơn giản như vậy, cho nên từ đầu tới cuối, tôi đối với cô tuyệt đối không có ác ý, cũng không có ý nghĩ xấu."
Tuy nhiên câu nói sau cùng có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Nhưng Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chi-can-ta-va-nguoi/1365319/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.