Diệp Nhiễm không nói một lời nhìn Mộ Kiệt ngủ, cô nắm lấy người vệ sĩ, chỉ vào Mộ Kiệt hỏi: "Cô có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra không? Nàng vì sao bị thương nặng như thế này? Nằm ở đây bao lâu rồi? Vì cái gì đến bây giờ mới nói cho tôi biết? Ngày đó là ai gọi điện thoại cho Mộ Kiệt?". "Thực xin lỗi, Diệp tiểu thư, chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chúng tôi được điều tới để bảo vệ cho Mộ tiểu thư, những thứ khác không thể trả lời". "Gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết tôi muốn biết toàn bộ sự tình, kêu hắn lập tức đến bệnh viện." Nam tử lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện nói những lời Diệp Nhiễm vừa nói, sau khi gọi xong nói cho Diệp Nhiễm hắn một lát nữa sẽ tới. Diệp Nhiễm đau lòng vuốt ve khuôn mặt Mộ Kiệt nơi duy nhất mà không bị thương, dùng bông vải nhẹ nhàng lau đôi môi khốc cho nàng, trong mắt đầy nước nhưng lại không chảy xuống. Diệp Nhiễm không trông cậy vào người nam nhân kia có thể nói cho nàng biết toàn bộ, cho dù là người nam nhân kia vẫn luôn huấn luyện Mộ Kiệt cùng Diệp Nhiễm, nhiệm vụ của họ cũng là do người nam nhân kia an bài, thế nhưng người nam nhân kia vẫn chưa bao giờ nói hắn là ai, thậm chí đến cả cái tên, vì việc này nên Diệp Nhiễm vẫn luôn cảm thấy người nam nhân này không đáng tin cậy, cũng không cho rằng người nam nhân này là đang giúp đỡ các nàng, Diệp Nhiễm thậm chí cảm thấy, lần này Mộ Kiệt bị thương đến thế này là do người nam nhân kia. Một lát sau, nam nhân theo đúng lời nói tới. "Nàng vì sao mà bị thương? Hi vọng anh có thể đem toàn bộ quá trình nói cho tôi biết." Diệp Nhiễm nhìn chằm chằm hắn, từ trong răng nghiến ra mấy chữ. Nam nhân cười, nụ cười này làm cho Diệp Nhiễm thật sự rất không thoải mái, nam nhân lập tức mở miệng: "Tôi nói với nàng là có người phát hiện ra manh mối vụ việc xảy ra với cha mẹ nàng, kết quả là nàng liều lĩnh tự mình về Trung Quốc điều tra. Bị người đánh trọng thương, đối phương lúc ấy chính là muốn giết nàng, may mắn là lúc đấy người của chúng ta đến sớm một bước, cứu được nàng, tôi cũng không biết sự việc chính xác là như thế nào, mọi chuyện là như vậy đấy, Diệp tiểu thư còn có cái gì muốn hỏi muốn hỏi không?" Nói xong lại cười cười, nụ cười kia bị Diệp Nhiễm quy thành là cười trên nỗi đau người khác. Diệp Nhiễm biết rõ, những năm gần đây này, mỗi khi Mộ Kiệt nghe được những chuyện có liên quan đến chuyện cha mẹ nàng, mặc kệ nguy hiểm cỡ nào, Mộ Kiệt đều nhất định sẽ đi, người nam nhân kia nhất định là biết điểm đỏ, nếu có nhiệm vụ nguy hiểm, sẽ nói với Mộ Kiệt chuyện này là có liên quan đến cha mẹ nàng, Mộ Kiệt là sẽ không để ý nguy hiểm, tiếp nhận nhiệm vụ. Nhìn Mộ Kiệt cứ lần này lần khác bị thương, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ trở về là trên người lúc nào cũng đầy thương tổn, nhiều lần thiếu chút nữa là một đi không trở lại. Ngón tay của Diệp Nhiễm bấu vào trong thịt, rất đau, nhưng cũng không bằng nỗi đau trong lòng. Người nọ lại để cho Diệp Nhiễm chiếu cố Mộ Kiệt, tự lo liệu đi nha. Diệp Nhiễm trở lại biệt thự thu thập đồ đạc xong, trực tiếp ở tại bệnh viện, Mộ Kiệt là ở bệnh viện cao cấp nhất của Mỹ, chi phí dĩ nhiên là không thấp, toilet, phòng tắm, dĩ nhiên không thiếu, ngoại trừ phòng đặc biệt cho người bệnh, còn có phòng khách, để cho người nhà bệnh nhân ở. Diệp Nhiễm thu thập xong, đi đến bệnh viện, Mộ Kiệt vẫn đang ngủ, bác sĩ nói hai chân nàng là bị đánh gãy, Diệp Nhiễm nghe xong trong nội tâm liền lộp bộp một tiếng, nàng không cách nào tưởng tượng, một Mộ Kiệt kiêu ngạo như vậy, một Mộ Kiệt ưu tú như vậy, nếu như không thể đi, thậm chí ngay cả đứng cũng là vấn đề, nàng sẽ hay không còn muốn sống? May mà bác sĩ nói khi phục hồi thì có thể sinh hoạt như bình thường, Diệp Nhiễm mới thở nhẹ. Nguyên nhân bị hôn mê bất tỉnh là do đầu bị đánh rất mạnh, thể chất quá yếu, thời gian dài không ăn uống đầy đủ, thiếu máu nghiêm trọng, Diệp Nhiễm nghĩ tới những thứ này liền đau đầu, Mộ Kiệt quá bận, luôn không ăn cơm, nếu có ăn thì cũng rất ít, mỗi lần ép nàng ăn nhiều, nàng sẽ vài ngày không cùng ngươi nói chuyện, cái cứng đầu này để cho Diệp Nhiễm không thể làm gì. Mỗi ngày Diệp Nhiễm đều giúp Mộ Kiệt xoay người, thay nàng lau người, đã qua nhiều năm như vậy, hai người từ nhỏ cùng nhau gắn bó lớn lên, nhưng Mộ Kiệt là chưa cùng Diệp Nhiễm thân mật qua, Diệp Nhiễm luôn biết Mộ Kiệt chỉ xem nàng là bạn, nhưng Diệp Nhiễm lại không nghĩ như vậy, Diệp Nhiễm nhìn Mộ Kiệt ngày từng ngày lớn lên, cái nét của tiểu cô nương đã hoàn toàn biến mất, tóc đen dài rối tung trên giường, băng gạc trên đầu đã tháo xuống, mặt tái nhợt, quả thật là một bệnh nhân xinh đẹp làm Diệp Nhiễm nuốt khan một cái, đưa tay cởi bỏ nút áo của Mộ Kiệt, từng nút từng nút được cởi bỏ. Mộ Kiệt trên người có rất nhiều vết thương, đao chém, súng bắn, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến vẻ mỹ hảo của Mộ Kiệt, trong mắt Diệp Nhiễm, đây là những bằng chứng chứng minh cho sự sống của Mộ Kiệt. Diệp Nhiễm nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Mộ Kiệt, nhẹ nhàng lau, dù cho miệng vết thương đã khép lại, Diệp Nhiễm vẫn rất cẩn thận vì sợ làm Mộ Kiệt đau. Mặt tái nhợt, cái cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, một cái dây chuyền đeo từ nhỏ đến lớn, nghe nói đây là đồ vật duy nhất mà mẹ nàng để lại cho nàng. Đến khi toàn bộ nút áo được tháo bỏ hết, hai ngực no đủ của Mộ Kiệt bại lộ trong không khí, không quá lớn, hình dạng cũng rất tốt, đỉnh của hai ngực vì lạnh mà đứng lên, mặt Diệp Nhiễm đỏ đến như máu, nàng gắt gao cầm chặt tay của mình, để phòng ngừa mình không khống chế mà chạm lên nơi no đủ kia, nơi eo được băng bó kia, không có một tí thịt thừa ( ốm tới da bọc xương thì thịt thừa đâu ra). Nàng chuyển qua sau lưng Mộ Kiệt, đập vào mắt chính là tinh xảo Hồ Điệp cốt, Diệp Nhiễm nhẹ nhàng lau lấy phần da thịch trắng như trong suốt kia, sợ Mộ Kiệt cứ như vậy biến mất. Lau xong phần phía trên, Diệp Nhiễm đặt Mộ Kiệt nằm ngang trên giường, nhẹ nhàng nâng eo nàng lên để cởi bỏ cái quần của nàng, Diệp Nhiễm cảm giác được tay của mình đều đang run rẩy, nàng quá minh bạch chính mình đối với Mộ Kiệt là cái loại tình cảm gì, dù cho đây không phải là lần đầu nàng lau người cho Mộ Kiệt, nhưng vẫn không thể không khống chế được nhịp tim của mình. Tay của nàng chạm đến eo của Mộ Kiệt, chậm rãi cởi bỏ quần của Mộ Kiệt, đôi chân thon dài làm Diệp Nhiễm mở mắt không ra, một đôi chân không thừa một chút thịt, Diệp Nhiễm thừa nhận, Mộ Kiệt dáng người đích thật là tốt, có thể so với người mẫu, cứ như vậy, Diệp Nhiễm chằm chằm vào đôi chân của Mộ Kiệt đến xuất thần, thế cho nên không để ý đến cái người bị mình chằm chằm kia đã tỉnh lâu rồi. "Chị đã xem đủ chưa, rất lạnh a." Âm thanh yếu ớt, dọa Diệp Nhiễm thoáng cái từ trên giường nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đem cái khăn trong tay ném vào mặt Mộ Kiệt. "Ah, cái này cái này, ha ha, này, em đã tỉnh?" Diệp Nhiễm trong lòng mắng chính mình không dưới trăm lần, Diệp Nhiễm cô ngu ngốc, không chỉ nhìn trộm bị người khác phát hiện, lại còn nói lắp? Đây không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao? Bây giờ không phải bị biến thành kẻ cuồng dâm sao? Quan Âm nương nương, tôi đúng là có sắc tâm, nhưng cô cũng không nên trả thù tôi như thế chứ? Cho dù là trả thù, thì sao lại nhanh như thế? Cho dù không có gương, Diệp Nhiễm cũng biết, mặt của nàng hiện tại đã tiến hóa thành cà chua rồi. "Này, chị sững sờ cái gì? Nhanh mặc quần cho tôi, thật sự là rất lạnh đấy." Mộ Kiệt thấy Diệp Nhiễm chân tay luống cuống đứng ở đó, chỉ thấy mình vì lạnh quá mà tỉnh, quả nhiên, vừa tỉnh dậy, liền thấy nửa người mình trần như nhộng, mà Diệp Nhiễm sao lại nhìn mình chằm chằm đến ngẩn cả người? Mộ Kiệt chỉ cảm thấy Diệp Nhiễm hành động quái dị, không có nghĩ đến phương diện kia. Diệp Nhiễm hoang mang rối loạn giúp Mộ Kiệt quần, sau đó đứng dậy giúp nàng cài nút, Diệp Nhiễm mặt càng đỏ lên, tay nàng run run, đưa tay cài từng nút giúp Mộ Kiệt. Chuyện đời luôn là như vậy, mình càng lo lắng, thì càng làm không tốt, Diệp Nhiễm không biết tay mình ra sao, một cái nút mà cài tới 2 phút mà vẫn chưa xong, trong nội tâm nàng có chút luống cuống, không biết hiện tại Mộ Kiệt nghĩ mình sao đây. Bỗng nhiên có một cánh tay bắt lấy cổ tay của nàng, Diệp Nhiễm ngẩng đầu, đối lại là con mắt đem sẩm của Mộ Kiệt. "Được rồi, tôi có thể tự cài." Mộ Kiệt cảm thấy nếu để cho Diệp Nhiễm cài hết đống nút này, thì không chừng sẽ đến mai ấy chứ. Diệp Nhiễm chăm chú nhìn Mộ Kiệt tự mình cài nút, đến khi Mộ Kiệt lại nằm xuống, mặt của nàng mới trở lại bình thường. "Em có đói bụng không? Tôi mua cho em một ít đồ, bác sĩ nói em không thích hợp ăn đồ ăn nhiều mỡ, vậy mua cháo được không?" "Ân" Mộ Kiệt nhẹ giọng trả lời. Diệp Nhiễm đi mua cháo trứng muối thịt nạc, rồi mua thêm một ít bánh ngọt cùng trái cây, lúc này cảm thấy cảm thấy mỹ mãn mới quay về phòng bệnh. Lúc vừa đi đến cửa phòng, thì nghe trong phòng truyền ra âm thanh. "Em đã quyết định xong? Xác định muốn chính thức tiếp quản "Giản"? Như vậy nhất định thân phận của em sẽ bị bại lộ, nghe sẽ bị người của Mặc Long Bang đuổi giết, người nam nhân kia sẽ không bỏ qua cô." "Tôi tại Trung Quốc đã điều tra được người năm đó hại cha mẹ tôi, hiện tại tôi cần ra mặt, cũng cần lực lượng của "Giản", cho dù tôi không ra mặt, thì bọn người kia cũng không buông tha tôi, huống chi, tôi cũng không muốn làm con rùa rút đầu." Diệp Nhiễm ở ngoài cửa nghe không rõ, nhưng mơ hồ cảm giác được Mộ Kiệt một lần nữa muốn đi vào nơi nguy hiểm, nàng đẩy cửa phòng ra, nhìn thẳng Mộ Kiệt, bỏ qua nam nhân bên cạnh kia, giờ phút này, Diệp Nhiễm chỉ hy vọng Mộ Kiệt tự chính miệng nói rõ mọi chuyện với mình. Người nam nhân kia yên lặng rời phòng, để lại trong phòng bệnh chỉ còn có hai người là Mộ Kiệt cùng Diệp Nhiễm, Diệp Nhiễm hùng hổ dọa người tới gần Mộ Kiệt, nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt, hy vọng người này có thể tự nói với mình, không muốn người này dấu diếm mình. "Chị muốn biết cái gì?" Mộ Kiệt nhàn nhạt hỏi, nhưng ánh mắt không đặt trên người Diệp Nhiễm, mà nhìn chằm chằm vào vào bao đồ ăn trên tay Diệp Nhiễm. Diệp Nhiễm cũng không cưỡng ép, nàng không muốn đây trở thành chất vấn để bắt ép Mộ Kiệt nói ra mọi chuyện, vì vậy liền mở cháo trong bao ra, từng muỗng từng muỗng uy cho Mộ Kiệt ăn. "Tôi chỉ là muốn biết, em muốn làm gì? Em biết rõ em bây giờ bị thương còn chưa khỏe, chân cũng không đi lại được, em cái gì bây giờ đều không thể làm được, như thế mà ra đường chỉ có mà mất mạng thôi." Diệp Nhiễm nói trong khi uy cháo cho Mộ Kiệt, ngữ khí bình thản thật giống như đang hỏi cháo này ăn có được không vậy. Mộ Kiệt biết rõ lừa không được Diệp Nhiễm, nhưng chỉ nói cho Diệp Nhiễm: "Tôi muốn trở thành người đứng đầu "Giản", như vậy mới có thể tiến thêm một bước tiếp cận Mặc Long Bang, tôi tại Trung Quốc đã tra được năm xưa ai hại cha tôi, nên tôi cần một cái địa vị để chống lại, cũng cần trợ giúp, mà "Giản" là lựa chọn tốt nhất, với Mặc Long Bang không có "Giản", đã sớm trở thành miệng hùm gan thỏ rồi, tôi bây giờ sẽ không ra mặt, chờ cho thương thế của tôi tốt hơn, tôi sẽ về nước. Mà chị, có thể không cần theo giúp tôi trở về, Trung Quốc so với Mỹ nguy hiểm hơn nhiều, chị có thể tiếp tục ở lại Mỹ, không cần mạo hiểm theo tôi về Trung Quốc." .......................... Tiêu Nhược Thiên tiến vào bàn tiếp tân, hỏi là có phải hay không Mộ Kiệt hoạ sĩ ở chỗ này, tiếp tân nghe được cái tên này nao nao, sau đó nhìn về phía Tiêu Nhược Thiên, nói xin lỗi, chúng tôi không cung cấp thông tin khách hàng. Tiêu Nhược Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đưa ra thẻ cảnh sát, tiếp tân nhìn, miệng liền nói ra dãy số, 302! "kao, tự cho mình là minh tinh a, giữ hành tung bí mật, bất quá chỉ là một họa sĩ, bày nhiều chuyện như vậy, rồi lại ở nơi tốt như vậy, quả nhiên là từ nước ngoài về, đồ quỷ Tây, giả người Hoa." Đương nhiên, những lời này Tiêu Nhược Thiên chỉ dám nói trong lòng, không dám thật nói ra. Nàng tiến vào thang máy, trong nội tâm một mực còn muốn biết Mộ Kiệt đến cùng là người như thế nào, có phải hay không rất cổ quái, trông ra sao, có phải hay không là đáng sợ như khủng long, bình thường nghệ thuật gia đều có điểm cổ quái, ví dụ như ăn cơm trên bồn cầu, ngủ trong nhà cầu, thích xem máu chảy đầm đìa xương cốt cái loại blablabla... [ trí tưởng tượng quá phong phú =)) Diệp Nhiễm để cho Mộ Kiệt đi tắm trước, còn mình thì quan sát bố cục của gian phòng này, cùng với tính an toàn, dù sao Mộ Kiệt cũng phải ở đây lâu, nàng phải kiểm tra cho tốt. Một lát sau Mộ Kiệt liền từ trong phòng tắm đi ra, trùm khăn tắm, tóc dài rối tung trước ngực, đôi chân tinh tế không hề che đậy bại lộ ra ngoài, Diệp Nhiễm không có biện pháo khống chế nhịp tim đang rộn lên, nhưng là ánh mắt của nàng lập tức nhìn thấy một vết bầm tím nơi mắt cá chân của Mộ Kiệt. Nàng kêu Mộ Kiệt nằm ở trên giường, hỏi nàng sao lại bị như thế này, Mộ Kiệt nghĩ một lát, nói là buổi sáng bị một người đụng trúng, chắc bị trẹo chân rồi. Diệp Nhiễm nhẹ nhàng dùng tay xoa mắt cá chân của Mộ Kiệt, nhìn bộ dạng Mộ Kiệt nằm ở trên giường, dù cho vừa tắm rửa xong, Mộ Kiệt trên người cũng là lạnh buốt, Diệp Nhiễm muốn hung hăng ôm nữ nhân này, muốn dùng độ ấm thân thể mình bao lấy thân thể nữ nhân này, Diệp Nhiễm nghĩ sao, liền làm vậy, nàng nhẹ nhàng mà nằm lên người Mộ Kiệt, dán lên cái nơi no đủ trước người Mộ Kiệt, làm cho nàng có một loại cảm giác thỏa mãn, Mộ Kiệt đang dần chìm vào giấc ngủ, nhưng đột nhiên cảm giác được trên người hơi nặng, mở mắt, lại thấy khuôn mặt của Diệp Nhiễm phóng đại hiện ra trước mắt mình. Trên đời tổng có rất nhiều chuyện trùng hợp, giống như chồng luôn bị vợ bắt gian tại giường, hài tử trộm đồ luôn bị đại nhân trông thấy, giống như lúc Tiêu Nhược Thiên đẩy cửa tiến đến gian phòng thấy, một người mặc đồ đi làm, nhìn ở phía sau cho người ta cảm giác mà một nữ tử giỏi giang, đang nằm trên người đang mặc áo tắm, dáng vẻ ngây ngốc nằm trên người nữ nhân kia. Ầm một tiếng, đầu của Tiêu Nhược Thiên nổ tung? Nàng tự giác nhìn về phía số phòng, 302, đúng vậy, là 302, nhưng cái loại trước mắt là gì đây? Thiên hạ đại đồng? Hiện trường trực tiếp? Còn có nữ tử bị áp dưới thân kia, mái tóc đen dài, da trắng như bệnh, ánh mắt vô hồn, đây không phải là Quỷ hút máu buổi sáng thì còn ai nữa?.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]