Ngoài hai người đó ra, còn có Chiếm Tuyết Liên, Thành Lập Tân và các sĩ quan huấn luyện khác. Sắp Tết nên không khí náo nhiệt hiếm thấy. Mục Ảnh Sanh xa xa quan sát Lệ Diễn, dường như cảm giác được tầm mắt của cô, Lệ Diễn cũng đúng lúc này lại đưa tầm mất lại, ánh mắt hai người cứ thế chạm nhau giữa không trung.
Liếc mắt một cái mà đã vạn năm.
Mục Ảnh Sanh không phải là một thanh niên văn nghệ. Kiếp trước mặc dù theo nghiệp diễn nhưng trong xương cốt thực sự không có nhiều tế bào văn nghệ. Lúc này nhìn ánh mắt Lệ Diễn, Mục Ảnh Sanh lần đầu tiên phát hiện dù đang trong huấn luyện khắc nghiệt nhưng cô vẫn không hề quên Lệ Diễn dù chỉ một khắc.
Nhịp tim phút chốc lại rơi mất một nhịp.
Số người đến căn tin cũng không đông lắm. Bởi vì đã sàng lọc trước đó nên số chiến sĩ qua được tuyển chọn chỉ còn lại chưa đến hai phần ba. Nhưng nhân viên thì lại tương đối nhiều.
Lữ Thiên Minh phổ biến một số quy tắc. Một cái bàn vừa khéo đủ cho mười người đứng. Lấy mười người làm một tổ. Tổ nào gói nhanh mà đẹp thì tổ đó thắng. Đây không phải là thi cá nhân mà là thi tập thể.
Khưu Ngưng cũng đến giúp vui nhưng mới gói được hai cái đã bị Mục Ảnh Sanh không cho phép động tay vào nữa. Cô nàng này nhìn đã biết là một đại tiểu thư, khả năng động tay cực kỳ kém. Gói bánh không thủng thì cũng lép kẹp.
“Cậu đừng có ngáng chân tụi tớ.” Mục Ảnh Sanh thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769472/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.