Phụ nữ đã từng làm lính sẽ không thể chịu đựng được như vậy?
“Mẹ tớ đúng là một người rất mạnh mẽ. Ba tớ làm chuyện như vậy khiến bà rất khó chịu. Sau khi qua hòa giải, bà ấy vẫn kiên quyết muốn ly hôn. Ba tớ cũng đồng ý.”
“Sau đó họ lập tức ly hôn, sau khi ly hôn, tớ vốn là về ở với mẹ. Khi ấy tớ còn nhỏ, mới lên cấp 2. Tớ không muốn về với ba, lại càng không muốn nhìn thấy thằng em đó. Nhưng sau này, trong một lần mẹ đi làm nhiệm vụ vì bắt kẻ bắt cóc mà hi sinh.”
Mục Ảnh Sanh: ….
Cô lúc này hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ biết vỗ nhẹ lên vai Khưu Ngưng: “Xin lỗi cậu.”
“Cậu ngốc à? Cậu có lỗi gì mà phải xin lỗi? Có xin lỗi cũng phải là gã đàn ông đốn mạt đó.” Khưu Ngưng nghiêng đầu qua, không chút lịch sự khinh thường ba mình. Cô ấy nhìn màn mưa bên ngoài: “Lúc mẹ tớ hi sinh, tớ mới vừa lên trung học, bởi vì đang tuổi vị thành niên nên quyền giám hộ lại rơi vào tay ba tớ.”
“Tớ vốn không thèm tài sản nhà họ. Nhưng vì không muốn mụ đàn bà kia đắc ý, không muốn ba tớ thật sự giao tài sản lại cho thằng em kia nên tớ mới nói với ông ấy, tớ nhất định sẽ trở nên giỏi giang để chứng tỏ cho ông ấy xem. Nếu tớ làm được, vậy ba tớ sẽ phải vô điều kiện giao toàn bộ tài sản cho tớ. Không được cho thằng em tớ.”
Mục Ảnh Sanh nhìn Khưu Ngưng, mấp máy môi tính nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769470/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.