“Thu hồi?” Chiếm Tuyết Liên cười lạnh, dường như không hề cho đề nghị của Mục Ảnh Sanh là đúng: “Được thôi, tôi có thể thu hồi hình phạt đối với đồng chí ấy. Nhưng hình phạt của đồng chí ấy sẽ do đồng chí chịu. Đồng chí đã thích ra mặt như thế thì đồng chí cứ chạy 20 vòng thao trường đi.”
“Sĩ quan huấn luyện.” Khưu Ngưng sốt ruột, tiến lên một bước muốn nói cho Mục Ảnh Sanh nhưng bụng cô lúc này lại giở chứng khiến cô phải khom hết người lại.
“Báo cáo sĩ quan huấn luyện.” Chân Mục Ảnh Sanh lúc này đã nhũn hết cả ra, cô đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng về trước: “Tôi chịu phạt. Tôi chấp nhận chạy 20 vòng. Nhưng trước khi tôi chạy, xin cho phép tôi đưa Khưu Ngưng về ký túc trước đã. Cơ thể cậu ấy thật sự không chịu nổi.”
“Sĩ quan phạt…” Khưu Ngưng nén cơn đau bụng tiến về phía trước. Tay cô đặt lên đầu tính tháo mũ xuống.
Nhìn dáng vẻ lúc này của Khưu Ngưng, Mục Ảnh Sanh biết cô ấy sẽ làm gì liền nhanh tay ngăn cản. Cô cũng ngăn ánh mắt cực kỳ sắc bén của Chiếm Tuyết Liên đang trừng Khưu Ngưng.
“Người đang đau thì đừng có tỏ ra mình mạnh, mau về nghỉ đi.”
“Nghỉ cái gì?” Khưu Ngưng đau đớn vô cùng: “Ai bảo cậu chịu phạt thay tớ? Mấy chuyện tương thân tương ái này tớ không muốn làm.”
Khưu Ngưng đang rất đau, đến nói cũng phải cắn răng thốt ra từng chữ, Mục Ảnh Sanh bấm tay bạn không cho bạn nói tiếp.
“Cậu thôi đi mà. Về nghỉ đi.”
“Sĩ quan huấn luyện.”
Ở phía khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769467/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.