Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm rất rõ ràng, cô nhịn không được liền nhìn về phía xuất phát tia nhìn đó. Trên thao trường rất tối, bên phía tòa nhà làm việc của bộ chỉ huy đúng là có đèn nhưng ánh đèn lại trùng với hướng rọi của đèn thao trường cho nên chỉ có thể nhìn thấy được mấy bóng người thấp thoáng. Lúc này lại có không ít người, Mục Ảnh Sanh còn chưa kịp nhìn rõ thì Hà Mỹ Tĩnh đã đến bên cạnh, vỗ vai cô. Lập tức cô thu hồi sự chú ý, có lẽ là cảm giác của cô bị sai. Nhưng không hiểu sao, cô lại có chút hi vọng le lói là có thể nhìn thấy Lệ Diễn.
“A Sanh.”
Cô và Hà Mỹ Tĩnh làm bạn chung phòng với nhau đã hai năm, lại còn là bạn cùng lớp, nhìn vẻ mặt của cô bạn là cô cũng đã biết bạn mình muốn nói gì, cô lắc đầu không cho bạn lên tiếng, đồng thời cũng lắc bỏ cái suy nghĩ thầm kín kia của mình đi luôn.
Hà Mỹ Tĩnh trừng mắt nhìn cô. Mục Ảnh Sanh mỉm cười, giơ tay vỗ vai Hà Mỹ Tĩnh. Lúc các cô ở trưởng, mặc dù huấn luyện căng thẳng nhưng thời gian ở trường vẫn dài hơn. Các thầy cô, chỉ đạo viên, sĩ quan huấn luyện dù sao vẫn tốt tính. Cho dù có không cài móc cài áo hay là biểu hiện trên mặt gì gì đó thì sĩ quan huấn luyện cũng sẽ chỉ trừng mắt liếc một cái chứ không thật sự phạt học trò. Thật không ngờ, vừa mới đến nơi tập huấn đã bị thị uy như vậy. Ngày đầu tiên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769461/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.