Lệ Diễn phát biểu xong liền bước đi. Đoàn người đến căn tin ăn trưa. Lúc Hà Mỹ Tĩnh cùng Mục Ảnh Sanh vào ký túc, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn có chút hết hồn.
Trước kia ký túc của trường là một phòng tám người ở, nhìn mặc dù đông nhưng vẫn xem như là hợp lý với ký túc của một trường quân đội. Còn cái phòng trước mắt thì chỉ cần liếc qua một cái đã thấy từ trên xuống giường kê không chỉ 8 cái giường. Ít nhất phải mười mấy người ở chung một phòng.
Dẫn bọn họ vào là một nữ sĩ quan huấn luyện cấp hàm thiếu úy, nhìn đám nữ binh, vẻ mặt của cô ấy cũng không mấy lạnh lùng, trên gương mặt vẫn có vài phần ý cười ôn hòa.
“Hoan nghênh các đồng chí tới căn cứ Sơn Nam. Từ hôm nay tôi chính là chỉ đạo viên của các đồng chí. Tên tôi là Lâm Duy Trân. Tất cả nội vụ của khối nữ binh đều là do tôi phụ trách.”
Cô ấy cũng không nói nhiều lời thừa thải: “Quy định tất cả đều đã rõ, tôi sẽ không nói thêm nữa. Ở đây, quân lệnh cao hơn tất cả. Hôm nay các đồng chí vừa mới tới nên cứ nghỉ ngơi một lát, tối đến căn tin tập hợp ăn cơm tối. Có chuyện gì có thể tới tìm tôi.”
Lâm Duy Trân có gương mặt tròn tròn, tuổi tác nhìn không nhỏ nhưng rất thân thiết và ôn hòa.
“Chỉ đạo viên Lâm, sĩ quan huấn luyện của tụi em là vị đại tá hôm nay đó hả?” Mục Ảnh Sanh nghe thấy có người ở đằng sau lên tiếng, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769458/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.