Không biết có phải ảo giác hay không mà Hà Mỹ Tĩnh cảm thấy ánh mắt của người trước mặt nhìn cô vô cùng lạnh lẽo. Cô vô thức sờ sờ cánh tay rồi xoay người nhìn Mục Ảnh Sanh. Đối diện với ánh mắt của bạn, Mục Ảnh Sanh cười cười rồi xoay người tính bỏ chạy.
“Đứng lại.”
Giọng của Lệ Diễn khiến hai người một lần nữa xoay người lại. Hà Mỹ Tĩnh vẻ mặt không hiểu vì sao bị gọi lại, Lệ Diễn cũng không thèm nhìn cô nàng mà chỉ nhìn Mục Ảnh Sanh.
“Thầy Mạc tìm cô có việc.”
Mạc Thì tìm cô? Mục Ảnh Sanh cũng không nghĩ gì nhiều: “Cảm ơn thủ trưởng, tôi sẽ qua đó ngay.”
“A Sanh, vậy, tới về ký túc trước nhé.”
Hà Mỹ Tĩnh còn phải thu dọn hành lý. Mục Ảnh Sanh cười cười với bạn: “Đi đi, lát nữa tớ về.”
“Đi nhé.” Hà Mỹ Tĩnh lúc nói chuyện lại nháy mắt với Mục Ảnh Sanh khiến cô nhịn không được lại bật cười.
Hà Mỹ Tĩnh là con gái Đông Bắc, lúc cười sẽ rất thoải mái, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui.
Cô xoay người đi về phòng làm việc của Mạc Thì, còn chưa đi được hai bước đã phát hiện Lệ Diễn cũng đi theo cạnh cô.
Phát hiện ánh mắt tò mò quan sát của cô, Lệ Diễn chăm chú nhìn phía trước: “Tôi tìm thầy Mạc có chút việc.”
Mục Ảnh Sanh không nghĩ nhiều, Lệ Diễn cũng là học trò của Mạc Thì, điều này cô biết.
“Mai về?”
“Hửm?” Mục Ảnh Sanh ngớ ra một chút mới kịp nhận ra là Lệ Diễn đang nói chuyện với cô: “Vâng, ngày mai tôi về. Chuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769446/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.