Mục Ảnh Sanh lúc này đã thay đồng phục huấn luyện của trường. Đứng ở trong sân, khởi động cơ thể. Cô biết Lệ Diễn rất mạnh nhưng cô không sợ. Những giọt mồ hôi đã nhỏ trong hai năm qua là minh chứng cho những nỗ lực của cô. Cô muốn chứng minh cho Lệ Diễn thấy, cô có năng lực, cô có thể làm được.
Lúc Lệ Diễn thay quần áo xong tiến vào trong sân đấu liền nhìn thấy cảnh Mục Anh Sanh đang đứng giữa sân khởi động tay chân. Dáng người duyên dáng của cô bé này cho dù là trang phục huấn luyện rộng thùng thình cũng khó có thể che giấu được. Tay chân thon dài, tỷ lệ hoàn mỹ.
Nắng chiều rội vào trong sân đấu, gương mặt của cô nhóc kia đang vô cùng chăm chú. Nhìn thấy anh đi tới, đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô lại nhuốm tia hưng phấn và chờ mong. Lệ Diễn cong môi, tâm trạng không hiểu sao lại rất vui.
“Tới đi.” Mục Ảnh Sanh kéo đà lên, dáng vẻ đã chuẩn bị xong.
So với vẻ nghiêm túc của cô, Lệ Diễn có vài phần thong dong hơn. Anh đi mấy bước đến trước mặt cô, không bày ra thế gì, đến khởi động cũng không.
“Đấu chay thì có gì vui, đã có thắng thua thì tất phải có thưởng phạt. Cô đã nghĩ xong chưa, nếu cô thua…”
“Thủ trưởng Lệ.” Bị anh coi thường, tâm trạng Mục Ảnh Sanh vô cùng khó chịu. Cảm giác đó khiến cô âm thần nhớ lại kiếp trước, người đàn ông này luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng mà nhìn cô, khiến cô có cảm giác mình vô cùng nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769432/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.