Edit: Xu Quân & Beta: Phong Vũ
Mục Ảnh Sanh nhìn thấy Lệ Diễn trong mơ, một bàn tay chống trên cửa xe, một bàn tay đặt ở phía sau ghế cô ngồi.
“Tôi rất coi trọng cô, cô lại muốn như thế nào?”
Cô dường như còn nhớ rõ hơi thở, giọng điệu cùng ánh mắt đối phương ngay lúc đó.
Cô không kịp phản ứng, cũng không có cách nào trả lời vấn đề anh hỏi.
Hình ảnh lại chuyển, cô nhìn thấy Lệ Diễn mặc quân trang, đứng trước một ngôi mộ.
Gương mặt anh ta không chút biểu cảm đứng ở nơi đó, rõ ràng không làm gì, không nói gì nhưng Mục Ảnh Sanh lại cảm nhận được cảm xúc đau buồn từ trên người anh.
Ngay cả trong giấc mơ, Mục Ảnh Sanh cũng bị cảm xúc của anh cuốn hút. Là ai đã chết? Là ai có thể làm anh có cảm xúc như vậy?
Cô nhịn không được muốn tiến lên phía trước, nhìn xem trên bia mộ là ai.
Chỉ một bước nữa là có thể đi đến trước bia mộ…
Cô lại tỉnh lại ngay lúc này. Mục Ảnh Sanh nhìn đồng hồ, mới 6h sáng.
Mấy tháng nay đồng hồ sinh học của cô đã chạy quen giờ, đúng 6h là cô sẽ thức dậy. Lúc rửa mặt nghĩ đến cảnh trong mơ kia, nghĩ đến vẻ mặt đau buồn của Lệ Diễn, cô có chút khó hiểu.
Tại sao cô lại mơ một giấc mơ như vậy? Chẳng những mơ thấy Lệ Diễn, còn mơ thấy bia mộ?
Không kịp nhìn thấy tấm bia trong giấc mơ khiến cô cảm thấy tò mò. Rốt cuộc là ai đã chết?
Lắc đầu, đó là chuyện của tên sát thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769377/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.