Dịch: Thu Hiền & Beta: Phong Vũ
Quân đội không phải là một nơi bình thường mà trách nhiệm những người quân nhân phải gánh vác cũng vậy. Mỗi một người quân nhân lúc còn đương nhiệm không được tùy tiện chụp ảnh gửi ra ngoài, không được kể nhiệm vụ họ đang chấp hành với người thứ ba không liên quan kể cả người thân.
Hơn nữa có rất nhiều nhiệm vụ dù đã hết hạn mật nhưng nếu như không được phép thì cũng không được công khai.
Dù kiếp trước chưa được vào quân đội nhưng những quy tắc này Mục Ảnh Sanh vẫn nắm rất rõ.
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lệ Diễn, tay cô nhanh chóng nắm chặt. Thật là, hai kiếp vẫn đối đầu. Kiếp trước anh ta luôn thích chĩa mũi dùi vào mình, kiếp này lần đầu gặp mặt đã bị anh ta gây khó dễ.
Mục Ảnh Sanh hít thở thật sâu, bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Hôm nay cô xui xẻo mới rơi vào tay của Lệ Diễn. Cô nhất định không thể để anh ta tóm được điểm yếu của mình.
“Báo cáo giáo quan, ba tôi chỉ nói với tôi về tình chiến hữu trong quân đội,và những kỷ niệm trong đời lính mà thôi. Ông hiểu rõ mình là ai, những gì nên nói, những gì không nên nói, việc gì nên làm, việc gì không nên làm. Vì vậy không hề tồn tại việc tiết lộ bí mật mà anh nói.
“Ý của cô là, ba cô chỉ cần kể những kỷ niệm trong đời lính cho cô nghe cũng đủ khiến cô muốn tòng quân?”
“Vâng.” Tinh thần của Mục Ảnh Sanh lúc này đã kiên định hơn: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769336/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.