Edit: Tam Sinh, Beta: Phong Vũ
Mục Ảnh Sanh đã đề phòng Mục Quế Hương từ sớm. Nên khi bà ta bước đến muốn đánh cô, cô đã tóm lấy cổ tay Mục Quế Hương.
Cô dùng lực tay không nhỏ, kiếp trước cô từng học mấy môn võ phòng vệ và cẩm nã thủ, không ngờ bây giờ lại phát huy công dụng.
Mục Quế Hương bị cô tóm tay nên sắc mặt càng khó coi, vung tay kia ra. Nhưng cũng mau chóng bị Mục Ảnh Sanh chế ngự.
Mục Ảnh Sanh rất cao, tận một mét bảy hai. Trước đó bị trúng thuốc, vẫn chưa tỉnh táo lắm, nhưng để đối phó với Mục Quế Hương thì vẫn dư sức.
“Cô à, vẫn nên bình tĩnh một chút.”
“Mày, con tiện nhân nhà mày. Mày dám ra tay với cả người lớn hả?” Mục Quế Hương trừng mắt nhìn, hận không thể đục một cái lỗ trên người cô.
“Cho dù cô là người lớn nhưng cũng phải ăn nói cho cẩn thận chứ. Cô còn không giữ mồm giữ miệng thì đừng trách người khác lại động tay động chân.” Mục Ảnh Sanh sợ bà ta lại ra tay nên hai tay cô nắm lấy cổ tay bà ta, không cho bà ta thoát ra.
“Mày. Mày —— ”
Mục Quế Hương lắp bắp vài lần, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Mục Ảnh Sanh.
“Hừ. Cái thứ độc ác như mày, tao cứ chửi đấy thì sao?” Nghĩ đến hình ảnh thảm thương của con trai trong bệnh viện, máu lại dồn lên não, bà ta không kịp suy nghĩ gì đã đến đây luôn.
“Mục Ảnh Sanh, mày nói mày muốn vào học trường quân đội, sao mày lại ác độc thế chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chang-quan-nhan-dang-ghet/769333/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.