Minh Phù cũng không trông cậy vào Trần Tự Chu có thể nói ra điều gì nghiêm túc từ miệng anh, cô gỡ tay anh đặt trên eo mình ra rồi từ trên người anh đi xuống.
Tư thế ngồi quỳ duy trì quá lâu, khi cô cử động, chân cong cảm thấy không thoải mái, cô cử động cứng nhắc, nhíu mày.
Trần Tự Chu đỡ cô: “Xuống làm gì, cứ ngồi đi.”
Minh Phù nhéo mu bàn tay anh: “Không, anh mau nghe điện thoại đi.”
Lotus đúng lúc ngậm điện thoại của Trần Tự Chu mang đến, trên đầu vẫn còn trùm tấm chăn xám.
Minh Phù đưa tay gỡ tấm chăn xuống, gấp gọn và đặt lên ghế sô pha.
Một tay Trần Tự Chu nghịch điện thoại, tay kia xoa bóp chân cho Minh Phù, video vừa bắt đầu, khuôn mặt của Tang Ngâm hiện lên ngay lập tức.
“Trần Tự Chu! Em và Minh Phù làm hòa rồi à?”
Nghe thấy giọng nói đó, Minh Phù ngước mắt nhìn.
Trần Tự Chu nghiêng điện thoại về phía Minh Phù để cô có thể nhìn rõ màn hình, nhưng góc này lại khiến Tang Ngâm không nhìn thấy Minh Phù.
Anh hỏi Tang Ngâm: “Sao chị biết?”
“Nghe mẹ nói mà, nhưng mẹ không nói thẳng. Hôm qua về nhà cũ ăn cơm, mẹ nói với chị rằng em mang cô gái khiến em sống mơ mơ màng màng kia đến gặp bà, nghe là chị đoán ra ngay là Minh Phù.”
Minh Phù không nói gì, hơi há miệng.
Sống mơ mơ màng màng… có quá phóng đại không.
Trần Tự Chu xùy một tiếng: “Từ này là chị bịa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589458/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.