Chiếc xe đều đặn chạy về phía trước, cảnh phố hai bên lùi lại, trong xe chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra.
Trần Tự Chu liếc nhìn Minh Phù từ lúc lên xe đã cúi đầu không nói một lời ở ghế lái phụ, đưa tay qua nâng cằm cô, ngón tay cọ nhẹ vào mặt cô: “Cục cưng của anh vẫn còn xấu hổ sao.”
“…”
Minh Phù đẩy tay anh ra, nhỏ giọng nói: “Anh đừng, gọi em như vậy.”
“Sao vậy, em không thích à?” Trần Tự Chu nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay: “Nếu em không thích thì anh sẽ không gọi nữa.”
“…”
Người này rõ ràng là cố ý.
Minh Phù tức giận nhéo mu bàn tay anh: “Anh lái xe cho tử tế.”
“Anh lái xe không tử tế chỗ nào?”
Minh Phù nghiêm chỉnh sửa lại: “Cả hai tay phải đặt lên vô lăng mới là lái xe tử tế.”
“Được.” Trần Tự Chu nói chậm rãi: “Vậy anh sẽ rút tay ra.”
Nói rồi, anh từ từ rút tay ra, như đang làm việc một cách miễn cưỡng.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ tay anh dần dần rời xa, Minh Phù vô thức móc một ngón tay của anh lại.
Động tác của Trần Tự Chu dừng lại, tiếng cười vui vẻ tràn ra từ cổ họng: “Làm gì vậy, không phải bảo anh lái xe tử tế sao.”
Minh Phù không nói gì, cúi đầu nhìn ngón tay hai người đang móc vào nhau, sau đó từ từ đặt tay trở lại lòng bàn tay anh, đặt lên chân mình, cũng học anh lúc trước cầm ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589453/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.