Minh Phù: “…”
Thôi, cô không nói nữa.
Nói thêm nữa, không biết cậu lại sẽ nói ra điều gì khiến người ta đỏ mặt, tim đập mạnh.
Không biết ai đột nhiên kêu lên “Tuyết rơi rồi”, khiến những người đang vùi đầu học trong lớp đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Minh Phù sửng sốt, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những bông tuyết xoay tròn từ trên trời rơi xuống, ngày càng dày đặc.
Mắt cô sáng lên, tay đang ủ trong túi sưởi nắm nhẹ đầu ngón tay của Trần Tự Chu, quay đầu nhìn cậu: “Trần Tự Chu, tuyết rơi rồi!”
Giọng cô lộ ra vẻ bất ngờ.
Tay kia Trần Tự Chu nắm thành quyền chống vào huyệt thái dương, nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô gái nhỏ, bị cô làm cho vui vẻ, cũng cười theo: “Ừm, thấy rồi.”
Tuyết càng lúc càng lớn, hành lang vốn yên tĩnh cũng náo nhiệt trở lại, vài người không yên đã chạy ra ngoài.
Trình Lí cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Minh Phù thấy vậy, “vèo” một cái lấy túi sưởi từ trên bàn xuống, nửa thân trên dán chặt vào mép bàn, cúi đầu giả vờ đọc sách.
Tay của Trần Tự Chu vẫn móc với tay cô, nửa bên vai bị cô kéo xuống, còn chưa kịp phản ứng, thì bàn đã bị gõ, Trần Lí đứng trước bàn cậu: “Đi không?”
Không ngờ phản ứng lớn như vậy.
Thì ra là sợ bị người ta nhìn thấy.
Trần Tự Chu nắm tay Minh Phù, ngón tay luồn vào lòng bàn tay cô, nghịch ngợm vẽ vòng tròn, ngay sau đó, ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589430/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.