Chàng trai mới vừa tỉnh ngủ, đuôi mắt bị ấn ra dấu đỏ, giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ mệt mỏi lười biếng và khàn khàn, âm cuối tăng lên, nghe được bên tai khiến người ta ngứa ngáy.
“Cậu, hạng nhất.” Minh Phù không kìm được lòng hiếu kỳ, cố gắng giảm độ dài câu.
“Ừm.” Trần Tự Chu hỏi:” Sau đó thì sao?”
“Nhưng cậu, ngồi, ngồi cuối cùng.”
Trần Tự Chu lúc đầu không hiểu giữa hai người có liên quan gì, phản ứng một lúc, nói: “Không nghe họ nói rằng trước đây không viết văn à, không phân biệt sao.”
“Tại sao, sao?”
“Bởi vì lười.” Trần Tự Chu hỏi gì đáp nấy.
Minh Phù hiển nhiên không hiểu hành vi lười biếng không viết văn và không cần điểm số này của cậu.
Lông mày không tự chủ nhíu lại.
Trần Tự Chu cười một tiếng: “Này, sao cậu lại hỏi nhiều như vậy chứ.”
Dừng một chút, cậu còn nói: “Thích tôi hả?”
Có bệnh.
Minh Phù nhìn cậu một cái, cô xoay người, tiếp tục làm bài.
Trình Lí đứng một bên không nhịn được cười khúc khích, “Người anh em, nếu chúng ta không biết, có thể đừng cứng rắn trêu chọc không? Hỏi cậu hai vấn đề là thích cậu, vậy những cô gái khác theo đuổi cậu có phải sẽ sinh con cho cậu hay không? Cậu xem ánh mắt em Phù vừa rồi giống như nhìn ngốc nghếch, tôi thật muốn cười.”
Trần Tự Chu lạnh lùng liếc qua: “Tôi đánh cậu bây giờ, có tin không?”
“Tin, tin.”
Trình Lí nghẹn cười gật đầu, khóe miệng co rúm, một giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cham/3589410/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.