Năm năm sau, tháng bảy.
Mặt trời nóng bức thẳng chiếu, bên trong cây cối xanh tươi, cây đại thụ mười mấy năm che phủ kín ánh mặt trời tạo cho người ta có cảm giác mát mẻ, một thanh niên mặc áo trắng quần bò đeo ba lô, đạp xe đạp bay nhanh qua đường Lâm Ấm, vọt tới cửa một căn nhà, trực tiếp ném xe trên cỏ, mở cửa chạy vào, thở phì phò hô lớn: “Nhan Minh Húc! Nhan Minh Húc! Em lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp rồi! Còn có chứng nhận học vị!”
Một con chó to lớn màu vàng đang dựa vào dưới bóng râm cửa cây đại thụ gâu gâu nhảy dựng lên, chạy vòng vòng quanh cái túi mà cậu thanh niên đang giơ lên, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Thế An đỏ bừng, mang theo mồ hôi, cố ý đem tay giơ cao đùa với chó: “Ngửi được rồi sao? Cánh nướng ở Đông môn nha! Chính là không để cho mày đâu, không để cho mày không để cho mày…”
“Tiểu An, em làm gì thế? Trời nóng bức đừng chơi cùng chó nữa.” Cửa sổ lầu một bị đẩy ra, Nhan Minh Húc thăm dò đi ra.
“Vâng!” Thế An đáp ứng, từ trong túi plastic lấy ra hai cái cánh nướng đưa cho Bát Bảo Phạn (xôi ngọt thập cẩm),chính mình thì kích động chạy lên bậc thang, đi thẳng đến phòng đọc sách.
“Em tốt nghiệp!” Cậu đắc ý dào dạt lớn tiếng tuyên bố, lấy ra hai tờ giấy chứng nhận bằng da cứng rắn từ trong ba lô đặt lên bàn, “Thật đáng tiếc anh không đi tham gia lễ tốt nghiệp!”
Nhan Minh Húc mỉm cười không nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cau-quan-gia-dep-trai/197316/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.