Tháng chín, đầu thu, những hạt mưa nhỏ tí tách rơi làm cho không khí trở nên có chút lạnh, nhất là sau nửa đêm, nhân viên phục vụ của câu lạc bộ Kim Sắc Niên Hoa còn mặc áo sơmi mỏng ngắn tay màu trắng mùa hè, dán ở trên người, có chút lạnh.
Rạng sáng, trong ngày ca từ không giờ đến tám giờ là mệt nhất, nhưng mà nếu vận khí tốt có thể có được nhiều tiền boa, dù sao đối với những vị khách tới nơi này tiêu tiền, cái gọi là sáng chín chiều năm thực là chuyện xa xôi, bọn họ phần lớn đã đạt đến trình độ không cần phải đi làm rồi.
Nhàm chán nhịn xuống ngáp một cái, Thế An cúi đầu nhìn hoa văn trên thảm thượng, khu vực cậu phải phục vụ hôm nay có vài người Hàn Quốc tới, là tự trả tiền cho nên không kêu rượu và hoa quả, chỉ cần một tá bia, cậu không có việc để làm không nói, lúc cô gái từ bên trong đi ra trang điểm lại cũng oán giận liên tục.
Không có việc gì làm cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa đối với người sống dựa tiền boa như cậu mà nói thu nhập hôm nay đích thật là rất ít.
Cậu dựa người vào tường, thừa dịp lúc này không có ai đi qua nghỉ ngơi một chút đi, tuy rằng lúc mới làm việc cậu đã được quản lí nghiêm khắc cảnh cáo phải luôn luôn duy trì tư thế tốt đẹp làm vừa lòng khách, nhưng cũng đã bốn rưỡi, thực sự khách cũng đã say không biết gì rồi.
Câu thành ngữ thế sự vô thường này dùng ở trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cau-quan-gia-dep-trai/197313/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.