Ngày hôm sau, Bát Bảo Phạn đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng lần đầu tiên trong đời, lúc ấy là lúc vừa mới ăn xong bữa sáng, Thế An bưng bát vào bếp rửa, không để ý đến anh, Nhan Minh Húc vốn muốn đi vào phòng sách, hình như là phải lấy cái gì đó, lại lên lầu.
Thế An đầu tiên nghe thấy chính là thanh âm vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo đó là chó nhỏ kêu gào chói tai, trong lòng cậu căng thẳng, cởi tạp dề chạy ra ngoài, bắt gặp Nhan Minh Húc ngã ngồi ở cầu thang, sắc mặt trắng bệch, Bát Bảo Phạn chạy quanh chân anh, sủa lên không ngừng.
“Ngài Nhan!” Cậu liền hiểu được, nhất định là Bát Bảo Phạn học trèo cầu thang xong, lúc Nhan Minh Húc đi lên cầu thang giống bình thường chạy quanh chân anh, kết quả khiến Nhan Minh Húc té sấp xuống! Khó trách vì sao ngay từ đầu anh không hẳn muốn nhận nuôi chó nhỏ, đối với người không thể nhìn thấy như anh mà nói, điều này quả nhiên là thành phần không thể an tâm!
“Ngài không có việc gì chứ! Đi đi đi! Tránh ra!” Cậu lúng túng đưa tay đuổi chó nhỏ, sau đó nhào tới, đôi mắt đều đỏ lên, hai tay không ngừng sờ soạng ở trên người Nhan Minh Húc, “Không bị thương chỗ nào chứ? Ngài Nhan? … Nói chuyện nha… Đúng đúng rồi, phải đi bệnh viện… Ngài chờ một chút, tôi đi kêu xe cứu thương!”
”Tiểu An.” Sắc mặt Nhan Minh Húc vẫn rất trắng, lại đưa tay kéo cậu lại, mỉm cười nói: “Đừng khẩn trương, tôi không sao, chỉ là bị nhóc con kia dọa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cau-quan-gia-dep-trai/197311/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.