Nghe anh nói xong, Tô Vãn Vãn không khỏi bật cười ha hả: “Anh cho rằng thầy giáo nào tuổi cũng cao chót vót và để râu dê sao?”
Lạc Thành Dã không trả lời, nhưng im lặng đồng nghĩa với thừa nhận, quả thực vẻ ngoài của Dương Tiêu rất khác với những gì anh vẫn luôn mường tượng.
Tô Vãn Vãn cảm thấy suy nghĩ của anh thực sự rất thú vị, còn hớn hở kể: “Tôi vẫn nhớ hồi trước thực tập, có lần phải theo thầy chụp một bộ ảnh với chủ đề dưới đêm trăng. Hôm đó biên tập tạp chí cứ tưởng thầy ấy là người mẫu mới, xuýt thì kéo thấy ấy vào phòng trang điểm cơ.”
“Ờ.” Lạc Thành Dã vẫn chẳng mấy mặn mà với đề tài này. “Cô nhớ rõ phết nhỉ.”
Tô Vãn Vãn tự tin đáp: “Trí nhớ của tôi trước giờ luôn đỉnh mà.”
Lạc Thành Dã: “……”
Na Na Mỹ ngồi hàng ghế trên cảm thấy mình sắp sửa nghe không nổi nữa. Cũng may tuy Tô Vãn Vãn không hiểu ý Lạc Thành Dã nhưng mấy lời nói hươu nói vượn của cô cũng đủ trấn an đối phương.
Tô Vãn Vãn nhét chiếc vé trong tay mình vào lồng ngực anh, hỏi: “Thời gian tới anh bận gì không? Sắp xếp một ngày cùng đi xem với tôi nhé.”
Lạc Thành Dã thoáng ngẩn người, tựa như chú mèo nhỏ hết xù lông. Anh bẻ lại cổ áo, cố nén nụ cười bên môi: “Ừm.”
Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã cùng kiểm tra lại hành trình, cuối cùng quyết định sẽ đi xem triển lãm nhiếp ảnh vào một buổi chiều đầu tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cau-dac-biet-hang-dem/3314301/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.