Lạc Thành Dã vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt Tô Vãn Vãn ra sau tai. Khi đầu ngón tay anh chạm vào vành tai mềm mềm của cô, không có gì bất ngờ xảy ra, nơi đó đỏ ửng lên, chẳng mấy chốc đã lan ra hai má Tô Vãn Vãn, khuôn mặt cô đỏ hồng như sắc hoa anh đào.
Trong mắt Lạc Thành Dã đượm ý cười tinh quái, anh cười nhạo cô: “Tô đại nhiếp ảnh gia à, cô không biết bây giờ mới hỏi là muộn rồi sao? Lên xe rồi mới mua vé bổ sung hửm?”
“…..” Hình như Lạc Thành Dã nói đúng, Tô Vãn Vãn đuối lý hừ một tiếng.
Lạc Thành Dã cười nói: “Rồi, để tôi lên xe tặc của cô, được chưa?”
“Xe tặc cái gì mà xe tặc.” Tô Vãn Vãn không phục: “Xe tôi là xe sang trọng xa xỉ độc nhất vô nhị nhé!”
Lạc Thành Dã hào sảng đáp: “Đúng đúng.”
“Kỹ năng lái xe của chủ xe cũng xịn luôn.”
Lạc Thành Dã vô cùng “thành khẩn”: “Phải phải phải.”
“Á!”
Một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Tô Vãn Vãn ngẩng đầu, chợt thấy Lâm San cuống quýt lôi bạn trai rời khỏi đây.
“Đi đi, chúng ta mau đi thôi.” Lâm San vừa kéo bạn trai vừa nói với Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn: “Hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi.”
Lạc Thành Dã nhướng mày, ung dung đẩy Tô Vãn Vãn: “Tiếp tục đi kìa?”
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú kia xán lạn đến nỗi khiến người ta ngứa cả răng.
“…..”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cau-dac-biet-hang-dem/3314285/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.