"Mẹ mẹ, ở đây phòng ở rất lớn, có rất nhiều đồ chơi này nọ nữa, mẹ, bao giờ thì mẹ đến đây chơi?" Là Ngọc Ngọc, giọng nói của thằng bé vang dội, có vẻ vô cùng hưng phấn.
Nhà họ Phong chuẩn bị cho Ngọc Ngọc một phòng đồ chơi, khẳng định thằng bé cao hứng hỏng rồi đi, trước kia đồ chơi quá đắt, mua một món cũng phải cân nhắc rất lâu, Khả Ly nghe thấy thằng bé cao hứng như vậy cũng mỉm cười , "Gia sư tới rồi sao? Không thể mải chơi quá đâu đấy."
"Ngọc Ngọc biết, ông quản gia cùng bà ngoại nói, ngày mai mới bắt đầu đi học, hôm nay con có thể chơi thoải mái."
"Ừm, phải chú ý an toàn đừng để bị ngã, phải lễ phép với ông quản gia và những người khác biết không?"
"Biết ạ, tất cả mọi người đều rất yêu thích con, Ngọc Ngọc cũng thích mọi người, Ngọc Ngọc cũng thích ngôi nhà này."
"Tốt, thích thì phải ngoan ngoãnrất nhanh sẽ có thể gặp mẹ rồi, bà ngoại ở bên cạnh sao? Để bà ngoại nghe điện thoại đi con."
"Vâng, vậy con đi chơi máy bay điều khiển đây, tạm biệt mẹ!" Ngọc Ngọc nhanh chóng nói xong đưa điện thoại cho Trương Mai, có rất nhiều đồ chơi hay đang chờ cậu.
Khả Ly áy náy cười cười với Tề Đông, sau khi ông giơ một chút ly trà ý bảo không quan hệ, Khả Ly liền đi đếnbên cửa sổ: "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt, mọi người trong nhà đều thực thích Ngọc Ngọc." Trương Mai nói xong đột nhiên nhỏ giọng hỏi, "Tuy rằng con còn chưa có nói với Chi Thu, nhưng Vương quản gia bọn họ vừa thấyNgọc Ngọc đã nhất trí khẳng định Ngọc Ngọc là cháu của nhà họ Phong, cho nên đối xử với hai bà cháu rất tốt, ăn mặc dùng gì đó đều chuẩn bị đầy đủ ."
Khả Ly cũng nhẹ giọng nói: "Bộ dáng của hai cha con giống nhau như vậy, điều này cũng không kỳ quái, có người hỏi mẹ chuyện của Ngọc Ngọc sao?"
"Cái này thì không, bọn họ đều rất tôn kính mẹ, nên cũng không trực tiếp hỏi mẹ cái gì." Còn lưu lại ở nhà cũ của nhà họ Phong ngoại trừ người một nhà Vương quản gia, những người khác chính là chăm sóc cây cảnh và quét dọn, đều đã từng gặp Phong Chi Thu, nhìn bộ dạng Ngọc Ngọc giống Phong Chi Thu như vậy, tuy rằng Phong Chi Thu vẫn chưa giao đãi rằng Ngọc Ngọc là con trai của anh, nhưng bọn họ lại tự động xem Ngọc Ngọc như cậu chủ nhỏ, bởi vậy chiếu cốphi thường cẩn thận.
"Vậy mẹ và Ngọc Ngọc yên tâm ở đó, đợi đến ngày đó, sẽ cho lái xe đến đón mẹ và Ngọc Ngọc trở về. Mẹ không đi gặp người kia chứ?" Khả Ly có chút lo lắng hỏi, cô không muốn vào lúc này Trương Mai có liên hệ gì với Mạnh Huy.
Trương Mai ở bên kia dừng một lát mới ấp úng nói: "Mẹ đang muốn hỏi con một chút, ba con. . . . . . Ông ấy gọi điện thoại nhiều lần, nói là có việc gấp muốn gặp mẹ một chút, mẹ nghĩ đang ở nhà họ Phong, cho nên còn không có đáp ứng ông ấy, con xem. . . . . . Ông ấy không có chuyện gì chứ?"
"Mẹ đừng lo lắng, không có việc gì, chỉ là chuyện một vụ làm ăn thôi, tối hôm qua trong bữa tiệc, Khả Tình có nói vài lời khó nghe với con..., đúng lúc bị Chi Thu nghe thấy, cho nên anh ấy tức giậnnói muốn cắt đứt hợp tác với nhà họ Mạnh, đây là chuyện làm ăn mẹ cũng đừng động vào, hôm nay Khả Tình cũng đến chỗ con để cầu tình rồi, ông ấy gọi điện tìm mẹ chắc hẳn cũng muốn thông qua mẹ để cầu tình thôi, trước tiện mẹ cứ tắt điện thoại di động đi!"
Khả Ly biết Trương Mai mềm lòng, nhưng là chuyện bà ở thành phố H, nếu Mạnh Huy đã biết, nhất định ông ấy sẽ lợi dụng bà để làm chút gì đó.
"Vậy được rồi, không có việc gì là tốt rồi. Ngọc Ngọc rất cao hứng, chúng ta ở chỗ này đều rất tốt, con yên tâm đi, hôn lễ chuẩn bịthế nào?" Trương Mai cũng biết trong lòng Khả Ly vẫn có oán, bà biết những nỗi khổ này đều do bà gây ra cho cô, cho nên bà nguyện ý những năm cuối đời đều sống theo nguyện vọng của con gái, chỉ cần con bé hạnh phúc là được.
"Chi Thu đều đã chuẩn bị xong, còn có Tề tiên sinh giúp đỡ nữa, vừa mới đưa lịch trình lại đây, bọn con cũng đang thảo luận, trên cơ bản đều chuẩn bị hết rồi, mẹ cũng đừng lo lắng chuyện bên này."
"Được được được! Chỉ cần con thuận thuận lợi lợitrôi qua cũng vui vẻ thì tốt rồi, bây giờ cuối cùng thì trong lòng mẹ cũng yên tâm hơn, bên đó con còn có việc mẹ cũng không nói nhiều nữa." Trước kia Trương Mai vốn dĩ ít nói, hiện tại cũng không biết nói dông dài, nói xong liền cúp điện thoại.
Tề Đông thấy cô đã nói chuyện điện thoại xong liền đặt ngay ly trà xuống đứng lên nói : "Nếu như không có cái gì không rõ ràng lắm, vậy chú xin cáo từ trước, sau này có gì cần cháu có thể tùy thời gọi điện thoại cho chú."
"Vâng, cám ơn chú Đông." Khả Ly thiệt tình cảm tạ, người này đã hòa ái hơn so với lúc cô gặp 6 năm trước, hơn nữa ông hoàn toàn không để ý thân phận của cô, điều này làm cho dũng khí của cô lại tăng thêm mấy phần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]