Chương trước
Chương sau
"Anh. . . . . . Anh Kiệt. . . . . . ." Tiểu Vĩ gây sức ép với chiếc điện thoại đi động một lúc thì kêu lên vừa kinh hỉ vừa sợ hãi.

Hắc Kiệt nhíu mày liếc nhìn anh ta một cái nói: "Bọn họ nói gì thì cứ nói thẳng ra! Đừng có ấp a ấp úng !"

"Bên đó tăng tiền thưởng lên ba. . . . . . Ba trăm ngàn rồi, nói muốn nói vài lời với con tin trước, chứng minh bọn họ không có việc gì." Tiểu Vĩ nói xong liếc mắt nhìn tên mập một cái, vẻ mặt tên mập không hề thay đổi, tên gầy cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia lửa nhỏ.

Hắc Kiệt cười ha ha: "Quả nhiên là hai con cá to! Đi đi, nghe điện thoại cho bọn họ nói vài câu."

Tiểu Vĩ gật gật đầu, nhận điện thoại: "Alo, chờ một chút!"

"Là người nhà các cô, đừng có nói lung tung, nói cho bọn họ biết hai cô không có việc gì là được!" Tiểu Vĩ đi đến trước mặt bọn Khả Ly đưa điện thoại cho họ nói, thấy Khả Ly gật đầu mới đưa điện thoại cho cô.

"Chi Thu! Chi Thu!"

"Khả Ly, là anh đây! Em có sao không?" Ngụy Lam Thiên mở loa ngoài, Phong Chi Thu vừa nghe thấy giọng Khả Ly liền khẩn trương đến gần điện thoại kêu lên.

Lam Tuấn Kiệt cũng bổ nhào lên từ ghế sau kêu lên: "Mỹ An! Mỹ An! Mỹ An có sao không?"

"Em không sao, Tuấn Kiệt, em rất sợ!" Mỹ An vừa mới nói một câu, Ngân Bảo đã đoạt lấy điện thoại đi về bên cạnh Hắc Kiệt.

Hắc Kiệt nhận điện thoại âm hiểm cười nói: "Yên tâm! Bọn họ đều rất tốt, chỗ chúng tôi có mấy anh em rất biết thương hương tiếc ngọc, chỉ cần có tiền, chúng tôi tự nhiên sẽ đưa bọn họ hoàn hảo không xây xước trở về."

"Chỉ cần anh nói chuyện giữ lời, tiền không là vấn đề, hiện tại hội Ngân Long chúng tôi vừa không quan tâm chuyện trước kia cũng không ngăn con đường tài lộ của mọi người, nhưng người của chúng tôi cũng không phải tùy tiện có thể động, lần này tôi tin tưởng trước đó các anh cũng không biết bọn họ là người của chúng tôi, cho nên xin anh giơ cao đánh khẽ, thả người ra, tiền chúng tôi sẽ cấp, hơn nữa sẽ không truy cứu trách nhiệm." Ngụy Lam Thiên nhịn cơn tức xuống cố gắng bình tĩnh nói chuyện thương lượng với anh ta, một trăm Hắc Kiệt anh còn không sợ, nhưng cố tình người phụ nữ của hai người anh em tốt nhất đều đang ở trong tay đối phương, không thể không yếu thế.

"Không dám không dám, chỉ cần có tiền thì mọi chuyện đều dễ nói, chẳng qua. . . . . ." Hắc Kiệt nhàn nhã dựa lưng vào ghế dừng đúng điểm mấu chốt.

Phong Chi Thu cướp lời nói : "Anh có điều kiện gì thì cứ nói, chỉ cần đảm bảo người không có việc gì. . . . . ."

"Nếu như có chuyện, Lam Tuấn Kiệt tôi thề tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người, mặc kệ các người có chạy tới chân trời góc bể. . . . . ."

"Cơn tức của ngôi sao lớn đúng là rất lớn, làm tôi sợ quá!" Hắc Kiệt cười nhạo, liền chuyển lời: "Hiện tại trong giới hắc đạo cũng biết việc này, tôi muốn các anh chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản của tôi, nếu không cũng đừng mong gặp người nữa!"

Hắc Kiệt nói xong liền cúp điện thoại ngay, sau đó ném điện thoại di động cho tiểu Vĩ, cũng lấy ra một tờ giấy trên người đưa cho anh ta: "Gửi số tài khoản này cho họ!"

Tiểu Vĩ tiếp nhận tờ giấy nhanh chóng liếc mắt nhìn tên mập một cái, tên mập lập tức mở miệng nói: "Nhanh chóng làm theo lời của anh Kiệt!"

"Tôi nói này, canh Kiệt, anh yêu cầu bọn họ chuyển hết tiền vào tài khoản của anh, cũng không chia cho anh em chúng tôi sao?" Tên gầy có chút không phục hỏi.

Hắc Kiệt lạnh lùng nhìn anh ta trong chốc lát mới chậm rãi nói : "Đương nhiên không thể thiếu anh em các anh rồi, nhưng bây giờ lấy nhiều tiền mặt như vậy thì rất phiền toái, trước tiên cứ chuyển tới tài khoản của tôi đã, đến lúc đó lại chia cho mọi người là được."

"Vậy. . . . . ."

"Chúng tôi tin tưởng anh Kiệt, trước tiên đừng nói chuyện này, vẫn nên nghĩ giao người như thế nào trốn như thế nào trước mới quan trọng!" Tên mập nhanh chóng giật giật tên gầy một cái cắt đứt hoài nghi của anh ta.

Ngân Bảo cũng tiến đến trước mặt Hắc Kiệt nói : "Tên mập nói đúng, trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút bất an, chúng ta có nên thay đổi địa điểm hay không?"

"Ừm, mày! Đi ra phía trước xem động tĩnh!" Hắc Kiệt dùng sung chỉ vào tên gầy nói.

Tên gầy rõ ràng hết sức bất mãn, nhưng tên mập cho anh ta một ánh mắt trấn an, anh ta đành phải lầm bầm một câu đi ra ngoài.

‘Chúng tôi đã biết hiện tại các anh đang bị Hắc Kiệt bức bách, Hắc Kiệt là loại người nào các anh cũng rất rõ ràng, nếu các anh muốn có mạng hưởng thụ ba trăm ngàn mà nói..., thì nhất định phải nghĩ biện pháp bảo vệ người của chúng tôi, bằng không chỉ sợ các anh tự thân cũng khó bảo toàn, tiền đến tay Hắc Kiệt rồi thì anh ta còn có thể chia cho các anh sao? ’ Trên điện thoại của tiểu Vỹ đột nhiên xuất hiện một đoạn tin nhắn như vậy, trong lòng anh ta vừa động, đưa di động cho tên mập.

Tên mập thấy Ngân Bảo đang nói gì đó với Hắc Kiệt nhanh chóng nhìn một chút, lại lập tức đưa di động trả lại cho tiểu Vĩ, mấp máy miệng không tiếng động nói với tiểu Vĩ: "Bảo vệ bọn họ!"


Tiểu Vĩ gật gật đầu, thứ nhất vốn dĩ anh ta cũng không muốn thương tổn Khả Ly và Mỹ An; thứ hai là ba người đều rất bất mãn với Hắc Kiệt, hơn nữa Hắc Kiệt chẳng qua là mọi người không dám chọc vào thôi, cũng không làm cho người khác tin phục, vừa mới lại để cho hội Ngân Long chuyển tiền vào tài khoản của anh ta, đến heo cũng biết đã rơi vào tay anh ta còn có phần của bọn họ sao? Nhưng trên tay anh ta có súng, bọn họ cũng không thể đánh bừa được.

Bên này Tiểu Lưu thu được chỉ lệnh tiếp tục gửi tin nhắn đi "Người của chúng tôi đã bao vây nơi này, các người đi không nổi, nhưng trước đó chúng ta đã đạt thành giao dịch, các người cũng không phải chủ mưu, hiện tại thay đổi chủ ý giúp chúng tôi cứu người, tiền thưởng một đồng cũng không thiếu, hơn nữa chỉ cần người của chúng tôi không có việc gì thì hội ngân long sẽ cam đoan tuyệt đối không tìm các anh phiền toái.

"Người của bọn họ đã tới, chúng ta bảo trụ bọn họ là được, lấy món tiền đó cũng an tâm hơn chút." Tiểu Vĩ nhẹ giọng nói, tên mập gật gật đầu.

Bên kia Ngân Bảo còn đang dây dưa với Hắc Kiệt: "Hiện tại ba trăm ngàn đã được chuyển vào tài khoản của anh rồi, tôi muốn bọn họ lại chuyển hai ngàn vạn vào sổ tiết kiệm của tôi mới được."

"Cô vội cái gì chứ, của tôi còn không phải là của cô sao?" Hắc Kiệt có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu thấy tên mập đang xì xào bàn tán với tiểu Vĩ đang muốn khiển trách, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng kêu rên, anh ta lập tức cảnh giác, trốn sau cửa sổ bên cạnh cẩn thận nhìn ra phía ngoài.

Tên mập nói: "Tôi đi ra ngoài nhìn xem?"

"Không cần! Xem tình hình có chút không thích hợp, bên ngoài có lẽ đã có người đến, không biết là hội Ngân Long đã biết hay là anh em khác ở trong giới."

Đang suy đoán, cửa đã bị đá văng ra, có hai người đàn ông giữ chặt tên gầy bước vào, gào vào trong phòng: "Anh em chúng tôi cũng là trong giới hắc đạo, nghe tin mà đến, món tiền kia, chúng tôi cũng muốn phân một ly canh!"

"Phải không? Ha ha, tốt! Gặp kẻ muốn có phần tốt lắm. . . . . ." Hắc Kiệt thoải mái mà cười nói, tay lại nhanh chóng giơ lên, vang lên vài tiếng sung ‘ bang bang ’, tên gầy đang bị hai người kia đẩy vào bị bắn trúng giữa ngực, máu tươi tuôn ra, miệng há hốc lại không nói thành lời, sau đó ngã trên mặt đất, trong hai người phía sau anh ta cũng có người hừ một tiếng, sau đó hai người không ai bảo ai nhanh chóng tránh sang hai bên cửa.

"Thật ngại quá, tiền không nhiều lắm, chúng tôi đã rất nhiều người rồi, không đủ chia! Ai đi vào thì tôi sẽ xử lý ngay lập tức." Hắc Kiệt hung tợn nói, ngoài cửa lập tức không có động tĩnh nữa.

"Anh! Anh giết anh Cường!" Tiểu Vĩ run rẩy, có lẽ anh ta cũng chưa từng gặp một trường hợp thật sự giết người nào, vẻ mặt tên mập cũng âm trầm xuống nhưng không có ra tiếng. Khả Ly và Mỹ An thì sợ tới mức ôm chặt lấy nhau.

"Đây là anh ta tự tìm, cấu kết với người ngoài chính là có kết cục như vậy!" Vẻ mặt Hắc Kiệt không thay đổi nói : "Tốt nhất các người đừng giở trò gì, còn mày nữa, lập tức liên hệ với bọn họ, nói cho bọn họ mau chóng chuyển tiền, mười phút sau tôi muốn nhìn thấy tiền trong tài khoản! Bằng không thì tôi sẽ bắn vào chân hai người trước đó!"

Lúc này bọn Ngụy Lam Thiên đã chạy tới hiện trường, cùng hội họp cùng bọn Dã Ngưu rồi.

"Tình hình thế nào?"

Dã Ngưu không kịp trả lời, một người đàn ông gầy yếu ánh mắt sâu sắc giành nói: "Đối phương có năm người, bốn nam một nữ, vừa rồi có một người đàn ông đi ra bị chúng ta bắt được, theo như lời của anh ta, bọn họ có ba người vốn nhận được lời nhờ vả của cô Ngân Bảo bắt cóc cô Hứa Mỹ An, đúng lúc cô Mạnh Khả Ly cũng ở đó, liền thuận tiện bắt luôn cả hai người, sau khi nhìn thấy huyền thưởng lệnh bọn họ liền quyết định trả người lại cho chúng ta, kết quả Ngân Bảo mang theo Hắc Kiệt đến nắm hết cục diện trong tay, trên tay Hắc Kiệt có súng."

"Xác định hai người đều không có việc gì sao?" Lam Tuấn Kiệt đột nhiên chen vào nói.

Người đàn ông gật đầu: "Người của chúng ta giúp tên gầy đá văng cửa giả dạng người của hắc đạo giả vờ thương lượng cùng Hắc Kiệt cũng muốn chia chút tiền thưởng, nhưng anh ta hoàn toàn không thèm để ý, hơn nữa trực tiếp nổ súng bắn chết tên gầy kia, người của chúng ta cũng bị thương một người, nhưng có nhìn đến hai vị tiểu thư không làm sao, nhưng lại ở tận sâu bên trong phòng, hơn nữa loại phòng trực ban này, chỉ có một cửa chính và một cửa sổ, chúng ta không vào được bên trong, đối phương lại có súng, cho nên không dám hành động liều lĩnh."

"Vậy làm sao bây giờ? Cho bọn họ tiền còn không được sao? Rốt cuộc thì bọn họ muốn thế nào?" Phong Chi Thu vội la lên.

Bên phía tiểu Lưu lại có tin tức, sau khi Ngụy Lam Thiên xem qua thì cau mày nói: "Đối phương cho một số tài khoản, cho chúng ta phải chuyển tiền qua trong 10 phút, bằng không sẽ ra tay với bọn Khả Ly."

"Bọn họ dám!" Lam Tuấn Kiệt lập tức nổi giận, lại không thể làm gì được, giương mắt nhìn căn phòng kia gấp đến mức trên trán nổi đầy gân xanh.

"Chuyển tiền trước đã, mình sẽ báo người chuyển tiền." Phong Chi Thu lập tức chuẩn bị gọi điện thoại cho Tề Đông.

Ngụy Lam Thiên ngăn anh lại nói: "Đừng nóng vội, để cho người của mình làm việc."

"Không quan trọng, tiền tính cái gì, bọn họ muốn thì cho bọn họ, tuyệt đối không thể để bọn Khả Ly bị thương tổn được." Giờ phút này Phong Chi Thu mới hiểu được lòng mình, cả một đêm lo lắng cùng sợ hãi làm cho anh phát hiện Khả Ly đối với anh mà nói còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, anh chấp nhận bỏ qua mọi thứ để đổi lấy sự bình an của cô, hiện tại anh không thể tưởng tượng nếu mất đi cô thì bản thân mình sẽ thế nào.

"Mình biết, bên mình sẽ chuyển tiền đến tài khoản kia, nhưng cũng sẽ động tay chân chút, tên chết tiệt Hắc Kiệt này!" Ngụy Lam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói với mười mấy người nhân viên giỏi giang của mình, "Nghĩ biện pháp dẫn bọn họ đi ra, đập chết anh ta cho tôi! Gọn gàng linh hoạt chút, còn phải bảo vệ tốt cho con tin nữa!"

"Đưa súng cho tôi!" Ngụy Lam Thiên lại gào lên.

Lam Tuấn Kiệt cũng nói: "Tôi cũng muốn!"

"Các cậu đừng xúc động, các cậu đã ngượng tay rồi, yên tâm, lần này tự mình sẽ ra tay, Khả Ly và Mỹ An tuyệt đối sẽ không có việc gì." Ngụy Lam Thiên xụ mặt xuống, cả người nổi lên một vẻ lãnh khốc máy móc xa lạ, cùng sự thân thiết hòa ái mọi ngày giống như hai người vậy.

"Tiếp tục hướng dẫn hai tên côn đồ kia, Hắc Kiệt giết aanh em của bọn họ, tôi không tin bọn họ sẽ cùng một lòng với Hắc Kiệt! Nói cho bọn họ biết, nếu phối hợp có công, không những lấy được tiền, có có thể được sự bảo vệ của hội Ngân Long, có thể cho bọn họ bình yên hưởng thụ số tiền kia." Ngụy Lam Thiên tiếp tục phân phó .

"Anh Kiệt, tiền đến!" Tiểu Vĩ kiểm tra tài khoản theo yêu cầu của Hắc Kiệt trả lời.

Hắc Kiệt đưa tay đoạt lấy di động nhìn mặt trên biểu hiện số dư trong tài khoản thực sự tăng thêm nhiều số không, nhịn không được khóa miệng cười đắc ý, mà tên mập thì chọn đúng thời cơ đánh tới, đánh rơi khẩu súng trên tay anh ta.

Hắc Kiệt vứt ngay điện thoại đi, rút ra một khẩu súng khác vừa thả lại bên hông, tiểu Vĩ thấy thế cũng nhanh chóng đánh tiếp đè tay trái của anh ta xuống, ba người hỗn loạn thành một đoàn.


"Các người, các người muốn làm gì?" Đột nhiên xảy ra biến cố, Ngân Bảo cũng hoảng sợ, kinh ngạc hô lên.

Khả Ly vội vàng nắm chặt tay của Hứa Mỹ An ra hiệu với cô, hai người lần lượt lặng lẽ di chuyển theo sát bức tường ra ngoài, nhưng đi không được bao xa, một tiếng súng bén nhọn vang lên.

Quay đầu nhìn lại, tiểu Vĩ đầu tóc vàng đã ngã trên mặt đất, súng của Hắc Kiệt vẫn bắn trúng bụng anh ta, lần này không chỉ có hai người Khả Ly sợ ngây người, ngay cả Ngân Bảo cũng ngây ngẩn cả người, mà tên mập thì đỏ mắt, chỉ không bao lâu như vậy, hai người anh em của anh ta đều mất, thực ra anh ta sớm biết Hắc Kiệt chắc chắn sẽ không buông tha cho ba người bọn họ, lúc trước cũng vì trên tay anh ta có súng mới giả vờ thuận theo .

Nhưng không nghĩ tới hai người anh em đã bị giết chết trước mắt anh ta rồi, anh ta giống như nổi điên lao vào đánh nhau cùng Hắc Kiệt, một khẩu súng bị ném vào trong góc, mà một cây súng khác thì đang trên tay Hắc Kiệt, tên mập nắm chặt tay cầm súng của anh ta, anh ta cũng có sức mạnh, khiến Hắc Kiệt nhất thời không làm gì được anh ta.

"Cẩn thận!" Khả Ly la hoảng lên, nhưng đã muộn, Ngân Bảo vốn dĩ đang đứng ngây người ở một bên đã cầm lấy chiếc ghế ở bên cạnh đập mạnh lên người tên mập, tên mập bị tập kích lảo đảo ngã sang một bên.

Hắc Kiệt nhân cơ hội thoát khỏi tên mập, không chút khách khí bắn mấy phát về phía anh ta, trong thời gian ngắn, ba người đã chết, Hứa Mỹ An sợ tới mức nhào vào trong lòng Khả Ly không dám nhìn, thân thể không tự chủ được run rẩy, Khả Ly một tay ôm lấy Mỹ An, một tay che kín miệng mình, cố gắng khống chế để không kêu ra tiếng.

"Mẹ nó, vài cái phế vật!" Hai người Hắc Kiệt và tên mập dây dưa với nhau cũng hơi chật vật, mà đám người Ngụy Lam Thiên nghe được tiếng súng vang lên, lập tức vọt vào, Hắc Kiệt nhanh chóng trốn sau người Khả Ly và Mỹ An cũng đưa tay bắt lấy Khả Ly.

Ngụy Lam Thiên nghe thấy tiếng súng vốn lo lắng ra ngoài ý muốn, vào nhà thấy hai người Khả Ly không làm sao liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, cố nén lửa giận vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tiền chúng tôi đã chuyển cho anh rồi, người cũng có thể giao cho chúng tôi rồi chứ!"

"Theo đạo lý mà nói, người đúng là nên trả cho các anh, nhưng các anh mang hơi nhiều người chút, vì giữ được mệnh để tiêu số tiền kia, tôi vẫn phải mượn hai vị tiểu thư này hộ tống chúng tôi rời khỏi đây mới được." Đương nhiên Hắc Kiệt không chịu thả người.

Khả Ly cố lấy dũng khí mở miệng nói: "Anh hãy thả Mỹ An đi, mang theo tôi là được! Anh mang theo cả hai người rời đi cũng không tiện."

"Khả Ly!" Phong Chi Thu và Lam Tuấn Kiệt đã vào theo.

Lam Tuấn Kiệt cũng gọi: "Mỹ An, em có sao không?"

Hứa Mỹ An nghe thấy giọng nói của anh vội vàng xoay đầu lại muốn trả lời, lại bị Ngân Bảo đưa tay bắt lấy chắn trước mặt, cô ta dùng giọng nói khẩn trương lại bén nhọn kêu lớn tiếng: "Các người đều tránh ra, bây giờ chúng tôi phải rời khỏi đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.