Chương trước
Chương sau
Cả đêm! Cả đêm hoàn toàn không có tin tức gì của Khả Ly, một người hoàn hảo cứ như vậy mất đi bóng dáng, Phong Chi Thu cả đêm không ngủ thiếu chút nữa thì điên mất rồi, cũng không có người lạ gọi điện thoại đến, đến cùng có phải bị bắt cóc hay không? Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Ngụy Lam Thiên cũng không phân tích ra.

Lúc Khả Ly ở văn phòng của Thiên Vũ trạng thái vô cùng tốt, thực sự vui vẻ rời khỏi Thiên Vũ đi lên lầu, hơn nữa người cũng đã đến cửa phòng làm việc, là nguyên nhân gì làm cho Khả Ly không nói một tiếng đã rời đi đây?

Trong văn phòng làm việc của Phong Chi Thu bao gồm cả phòng thư ký đều không có camera, theo băng ghi hình ở lối đi thì cô có vào văn phòng, ước chừng qua hai ba phút mới đi ra, trong khoảng thời gian này Phong Chi Thu và Tề Đông cũng không phát hiện ra cô, rất rõ ràng là cô chờ ở phòng thư ký bên ngoài cũng không đi vào.

Ngụy Lam Thiên xem đi xem lại băng ghi hình, người cả đêm không trở về, khẳng định là mất tích , lúc này đây thật sự là không có một chút manh mối nào cả.

Sáng sớm, tất cả mọi người phi thường mỏi mệt, hai mắt Phong Chi Thu ngầu đỏ, trong lòng đã không nói lên là cảm giác gì nữa rồi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây, ông trời thấy cuộc sống của anh quá thư thái thuận lợi rồi sao? Cho nên cố ý đến chỉnh anh?

"Chi Thu, các anh em đều không tìm được manh mối nào, cũng không có người lạ gọi tới, trị an của thành phố G luôn luôn rất tốt, Khả Ly không thể ban ngày ban mặt gặp cướp trên đường được, hơn nữa mình xem băng ghi hình, đột nhiên có một ý tưởng cậu xem thử xem có khả năng hay không, cậu cẩn thận nghĩ lại, lúc ấy cậu và chú Đông ngoại trừ chuyện công việc ra thì có nói chuyện gì khác hay không?" Ngụy Lam Thiên nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, đều không hợp lý, cuối cùng mới nghĩ đến lý do trên người Khả Ly, anh đang giả thiết có phải Khả Ly tự mình rời đi hay không .

Hiện tại không có bất kỳ manh mối nào, giả thiết to gan, cẩn thận chứng thực đều đúng .

"Có ý tứ gì?" Phong Chi Thu còn không kịp phản ứng, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

Ngụy Lam Thiên nói: "Mình đang giả thiết, chính là giả thiết thôi, có thể là Khả Ly nghe được hai người nói gì đó khiến cô ấy hiểu lầm hay không, cho nên. . . . . ."

"Làm sao có thể! Bọn mình vẫn luôn luôn nói chuyện hợp đồng hạng mục." Phong Chi Thu kêu lên, sau đó cẩn thận suy nghĩ một lát lại chợt nói: "Lúc bắt đầu hình như chú Đông có nhắc đến chuyện kỳ hạn sáu năm của cha mình."

"Kỳ hạn sáu năm? Cậu nói đến chuyện trong di chúc của bác Phong nói trong sáu năm cậu phải kết hôn, nếu không sẽ hiến tập đoàn Hải Liên ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, dường như có nói đến, Khả Ly sẽ hiểu lầm chuyện này sao?"

Ngụy Lam Thiên nói: "Có một chút khả năng, phụ nữ ở phương diện này luôn thực mẫn cảm, trước kia Khả Ly trốn tránh cậu, cũng là bởi vì cảm thấy cậu quá đào hoa đi, cô ấy sự cậu sẽ không thật lòng với cô ấy."

"Phải không? Mình nhớ ra rồi, hình như bọn mình còn nói đến chuyện của Miya nữa!" Phong Chi Thu đứng lên, "Chẳng lẽ Khả Ly thật sự nghe được vài câu nói một chiều, cho nên tức giận rời khỏi sau đó trốn đi không muốn gặp mình sao?"

"Có khả năng như vậy, bây giờ chúng ta không có chút đầu mối nào, cho nên chỉ có thể đặt ra mọi giả thiết, nếu thực sự là Khả Ly tự mình rời khỏi, vậy thì tốt, qua một đêm có lẽ cô ấy đã nghĩ thông suốt, không phải hôm nay mẹ và con của Khả Ly từ thành phố G đến sao? Cô ấy sẽ không không trở lại gặp mẹ và con trai."

"Đúng! Chiều nay bọn họ mới đến, nhưng mình không thể đợi được đến chiều, mình phải gọi điện thoại, để bên kia đưa người qua đây ngay bây giờ."

Ngụy Lam Thiên lại nhanh chóng nói : "Cậu đừng vội, hỏi quản gia nhà cũ trước, xem Khả Ly có qua bên kia hay không."

"Ừm, được!" Phong Chi Thu lập tức gọi điện thoại đến nhà cũ, quản gia tỏ vẻ Khả Ly chưa từng tới đó, chỉ gọi điện thoại tới vào sáng ngày hôm qua, sau đó không hề gọi điện thoại tới nữa.

"Nhanh chóng an bài lái xe đưa lão phu nhân cùng cậu chủ đến đây, nếu có tin tức của Khả Ly, thì gọi điện cho tôi ngay." Phong Chi Thu giao phó xong liền buông điện thoại xuống.

"Khả Ly không liên hệ với bên đó?" Ngụy Lam Thiên lại nhíu mày."Nếu như là như vậy, cũng có chút không thể nào nói nổi, nếu Khả Ly tự mình rời đi, dù thế nào cũng không thể ngay cả mẹ và con trai cũng không quan tâm được."

"Vậy rốt cuộc cậu có ý tứ gì, cậu càng nói lòng mình càng loạn lên rồi!" Phong Chi Thu cực kỳ tức giận.


"Vì sao cậu lại tức giận! Không phải là mình chỉ đang phân tích thôi sao?"

Phong Chi Thu ý thức được bản thân có điểm hơi quá, dù sao Ngụy Lam Thiên cũng đã giúp anh suốt một đêm rồi, vẫn luôn nghĩ biện pháp giúp anh, anh khống chế cảm xúc của mình hạ giọng nói: "Thực xin lỗi! Mình quá lo lắng, cuối cùng mình vẫn có cảm giác xấu, mình rất lo. . . . . ."

"Nói như vậy, cậu thật sự yêu cô ấy phải không? Minh đã muốn hỏi cậu nhiều lần rồi, ban đầu cậu nói với mình chẳng qua là phải kết hôn thôi, nhưng cái dáng vẻ khẩn trương của cậu lúc này cho thấy nhất định là cậu đã yêu Khả Ly rồi, trước kia lúc Tinh Tinh rời đi mình cũng là cái dạng này cậu nhớ rõ sao?"

Phong Chi Thu nhìn anh một cái bất đắc dĩ nở nụ cười nói : "Đúng vậy, mình thừa nhận, mình nghĩ có lẽ là mình yêu cô ấy rồi, dù sao thì mình cũng chưa bao giờ từng lo lắng cho một người như vậy, hơn nữa mình còn thực sợ hãi, sợ cô ấy thật sự có cái gì ngoài ý muốn. . . . ."

"Vậy thì là thật rồi, thực ra thừa nhận yêu một người cũng không phải là chuyện khó đến vậy, huống chi vốn dĩ Khả Ly cũng là người đáng giá để cậu yêu thương, cô ấy đã sinh cho cậu một cậu con trai sinh đẹp khỏe mạnh, một mình vất vả nuôi nấng năm năm, chỉ bằng điểm này, cũng đã đủ cảm động rồi." Ngụy Lam Thiên rốt cục nhịn không được mà nói ra chân tướng.

Phong Chi Thu thì vẻ mặt mờ mịt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại giật mình hỏi: "Cậu nói cái gì? Con trai gì?"

"Vốn dĩ Khả Ly dặn mình không được nói, cô ấy muốn tự mình nói cho cậu biết, sáu năm trước khi cậu về nước ở BAD-BOY không phải chúng ta đã gặp gỡ một cô gái bị người hạ độc sao? Cậu đã mang cô ấy rời đi, sau đó cậu lại đến quán Bar để tìm cô ấy thì không tìm được, nhớ rõ sao? Cô bé kia chính là Khả Ly, chính là một lần, cô ấy liền mang thai con của cậu, sau đó không chồng mà sinh ra thằng bé, hiện tại đã năm tuổi rồi." Ngụy Lam Thiên nói ra mọi chuyện, Phong Chi Thu há to miệng, kinh ngạc đến mức nói không lên lời nữa rồi.

Ngụy Lam Thiên nói tiếp: "Có thể vì nguyên nhân đã sống ở nhà họ Mạnh từ nhỏ, nên trong sự kiên cường của cô ấy vẫn luôn mang theo mãnh liệt tự ti cùng không tự tin, khi đó hủy bỏ hôn lễ, mẹ của cô ấy lại bị bệnh nặng, bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà họ Mạnh, cô ấy còn có con nữa, thật không biết là cô ấy sống như thế nào nữa, thực sự cô ấy đã chịu khổ quá nhiều, mà năm nay cậu mới về nước, cô ấy cũng không dám tiếp cận cậu, bởi vì cô ấy vẫn lo lắng cậu sẽ không yêu cô ấy, cô ấy rất sợ bị tổn thương, thậm chí cô ấy còn sợ cậu chỉ cần con trai không cần cô ấy, cho nên cô ấy mới chậm chạp không nói sự thật cho cậu, mình nghĩ cô ấy không chấp nhận được cậu cưới cô ấy rồi còn có thể tìm người phụ nữ khác, cậu nên biết tình cảnh của cô ấy và mẹ cô ấy, cô ấy hận cha của cô ấy như vậy."

Sắc mặt Phong Chi Thu theo lời tự thuật của Ngụy Lam Thiên mà biến đổi từ kinh ngạc dần dần càng trở nên tái nhợt, trời ơi, đây là cái chân tướng gì chứ, Khả Ly phải chịu khổ nhiều năm như vậy, mà anh hoàn toàn không biết gì, anh cũng nghĩ đến cuộc sống trước kia của cô vất vả, nhưng lại chưa từng thực sự cẩn thận suy nghĩ, huống chi sáu năm trước anh còn mang thành kiến với cô nữa.

Không nghĩ tới cô lại là cô gái một đêm kia, ai cũng không biết anh nghĩ đến cô gái kia như thế nào, mà dĩ nhiên cũng chính là Khả Ly, điều này làm cho anh rất bất ngờ, anh lại vẫn luôn cho rằng mình có thể chấp nhận một người phụ nữ đã có con là vĩ đại thế nào, trên thực tế anh vẫn luôn luôn cố ý bỏ qua sự tồn tại của đứa bé kia, mặc dù Khả Ly không nói chân tướng cho anh biết, nhưng anh cũng chưa bao giờ chủ động yêu cầu được gặp con của cô, hóa ra đứa bé kia là con ruột của anh, rốt cuộc anh đã bỏ lỡ những cái gì? Bỏ lỡ bao lâu rồi?

"Bác Phúc, đã đưa thằng bé tới đây chưa?" Phong Chi Thu đột nhiên cầm điện thoại lên gọi. Bên kia điện thoại trả lời, vừa mới tiễn đi, chậm nhất hai giờ sau là tới.

"Vì sao cậu không nói sớm cho mình biết!" Phong Chi Thu cúp điện thoại ‘ Ầm ’ một cái nhịn không được thầm oán trách Ngụy Lam Thiên.

Ngụy Lam Thiên đối với giọng điệu chất vấn của anh cũng không tức giận: "Bởi vì trước đó Khả Ly đã cầu xin mình, mình đã đồng ý với cô ấy, Khả Ly mới là cô gái phải chịu khổ chịu tội đầy đáng thương, đương nhiên mình phải hướng về phía cô ấy rồi, mình cũng đang chờ nhìn cậu rơi vào mà, không phải cậu không tin tình yêu sao, sự thật chứng minh cậu đã yêu Khả Ly rồi, mình nghĩ chắc chắn cậu chưa từng thổ lộ với Khả Ly, cái cô nhóc kia rất cần được biểu lộ, cô ấy rất không tự tin, cũng không đủ lòng tin với cậu."

"Vốn dĩ hôm nay là ngày tốt một nhà cậu được đoàn tụ, hi vọng Khả Ly chỉ muốn im lặng một đêm, có lẽ đến giữa trưa cô ấy đã nghĩ thông suốt, đứa bé kia là tâm can bảo bối của cô ấy, cô ấy sẽ không trốn tránh mãi, đến lúc đó cậu cần phải nói rõ ràng với cô ấy mới được, cô ấy cần được cổ vũ nhiều một chút."

Ngụy Lam Thiên phân tích tâm lý của Khả Ly hết sức thấu triệt, nhưng bọn họ ai cũng thật không ngờ Khả Ly sẽ gặp chuyện không may trên đường cao tốc.


Tai nạn bất ngờ kia, khiến chiếc tắc xi cô ngồi chịu cảnh giáp công từ hai phía trước sau mà hình dạng bị thay đổi nghiêm trọng, lái xe tắc xi chết ngay tại chỗ, cô bị lái xe của chiếc xe phía sau kịp thời kéo ra ngoài, chân trái gãy xương, đầu cũng bị va đập mạnh, vẫn ở trong trạng thái hôn mê.

Đâm vào đuôi xe taxi là một chiếc Mercedes nhập khẩu, chủ xe là một người đàn ông trẻ tuổi, túi khí an toàn đã cứu anh ta một mạng, anh ta may mắn không bị thương tích gì, người chỉ hơi chóng mặt một lát liền tỉnh táo lại, sau khi xuống khỏi xe, anh ta phát hiện bình xăng của chiếc taxi phía trước đã bị vỡ, nhanh chóng chạy qua thì phát hiện Khả Ly ngồi ở ghế phía sau vẫn còn hơi thở, cho nên nhanh chóng kéo cô ra.

Hình như anh ta cũng có chút kiến thức cấp cứu, sau khi anh ta ôm khả ly rời khỏi xe không bao lâu, chiếc xe taxi kia liền bắt lửa, lúc ấy trên đường cao tốc rất lộn xộn, không có người đi cứu hỏa, xe tải lớn gây ra chuyện thì bị lật nghiêng rồi, lái xe bị ngã ra ngoài từ cửa sổ, cũng bị trọng thương, có một chiếc ô tô nhỏ đâm vào đuôi xe phía sau ở ghế sau có hai đứa bé, cũng bị thương rất nghiêm trọng.

Những điều này đều bị phóng viên đưa tin ra ngoài, Khả Ly bị đưa đến bệnh viện Nam Tinh ở thành phố H, nơi xảy ra tai nạn tương đối gần thành phố H. Mà chiếc xe taxi Khả Ly thuê thì bị nổ mạnh, hoàn toàn biến mất ở trong biển lửa .

Đợi đến lúc cô hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là chuyện của năm ngày sau rồi.

Khả Ly gãi đầu quấn đầy băng gạc, cười khổ một cái, chuyện bị va chạm mất trí nhớ xem ra chỉ có trong phim Hàn mới có, đầu cô đều bị va chạm hai lần, nhưng cô vẫn nhớ rõ ràng mọi chuyện, không quên một chút nào.

Cô nhìn xuyên qua khung cửa sổ của phòng bệnh ra ngoài, mưa rất lớn, nếu không gặp tai nạn bất ngờ, hôm nay vốn dĩ là ngày đám cưới của cô và Phong Chi Thu, còn có Mỹ An cùng Tuấn Kiệt nữa, mưa lớn như thế, không biết thành phố G có mưa hay không, có lẽ hôm nay cũng không phải ngày tốt, cho nên cô dâu mới vắng mặt.

Lòng của cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô cũng không biết có nên liên lạc với Phong Chi Thu hay không, Khả Ly vẫn cứ nằm ở trên giường bệnh không nhúc nhích như vậy, đúng vậy, cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn lẳng lặng nằm yên như vậy, không suy nghĩ gì nữa.

Xoa bụng, cô có thể được xem như là một người may mắn, cô nghe nói người tài xế kia đã chết, mà cô chỉ bị gãy xương chân trái mà thôi, đứa bé cũng vẫn khỏe mạnh ở trong bụng của cô, cô không có lý do gì oán trách nữa cả, ông trời cũng chưa hoàn toàn bỏ quên cô!

Đây là phòng bệnh đặc biệt, người đàn ông đưa cô đến kia cô đã gặp qua hai lần rồi, rất trẻ tuổi, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mi thanh mục tú, có một gương mặt còn xinh đẹp hơn cả con gái, nhưng hình như anh ta không quá thích người khác nhìn chằm chằm vào mặt của anh ta, nên lúc y tá cứ chăm chăm nhìn anh ta thì anh ta sẽ nhíu mày, nhưng có lẽ anh ta không biết cho dù là nhíu mày thì cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh ta.

Đôi mắt xếch của anh ta mang theo một hơi thở yêu mị, có lực hấp dẫn rất đặc biệt, làm người ta nhịn không được chú ý đến anh ta, nhưng tính tình lại đặc biệt lạnh lùng, khác với vẻ lạnh lùng của Lam Tuấn Kiệt, anh ta là lạnh lùng cô quạnh, cho dù đang đứng trong đám người, cũng vẫn là dáng vẻ lẻ loi một mình, lúc anh ta ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Khả Ly cụp mi nhìn xuống tay anh ta.

Một đôi tay đẹp phi thường sạch sẽ, ngón tay thon dài hoàn hảo, người ngồi rất thẳng, vẫn không nhúc nhích, ngón tay lại sẽ thi thoảng gõ vài cái, có lẽ đây là một đôi tay biết đàn dương cầm, Khả Ly phát hiện cô vẫn đang suy đoán chuyện của người khác, trong lòng cũng không thể nói rõ là tư vị gì.

Có lẽ nguyên nhân là vì vụ tai nạn xe cộ này vốn dĩ anh ta không hề có trách nhiệm, lại cứu cô còn để cô nằm phòng bệnh tốt nhất nữa, thậm chí vẫn còn ở bên cô chưa rời đi.

Hơn nữa anh ta cũng không giống như những người bình thường khác hỏi về lai lịch của cô, hỏi cô có cần thông báo cho người nhà. Chỉ thản nhiên nói một câu để cô an tâm tu dưỡng, vết thương ở chân không lớn, chỉ cần chút thời gian để khôi phục mà thôi.

Khả Ly cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu cám ơn, sau đó liền không nói lời nào nữa, cô thực sự không muốn nói cái gì, đã sắp chạng vạng rồi, hôn lễ của bọn họ đã xong lâu rồi, tiệc tối nhất định rất náo nhiệt, phải long trọng náo nhiệt hơn nhiều so với tiệc sinh nhật của nhà họ Mạnh, so với bữa tiệc kỷ niệm 1 năm của Nghệ Tinh, nghe nói buổi tối còn chuẩn bị bắn pháo hoa 20 phút nữa, sẽ sáng lạn thế nào, đồ sộ thế nào đây!

Mà bây giờ đâu? Chắc hẳn bọn họ đều đang lo lắng cho cô đi, nhưng cô thật sự không muốn liên lạc với bất cứ ai, cô thực sự hi vọng mình bị mất đi tất cả trí nhớ trong vụ tai nạn xe cô này.

Hai mươi lăm năm qua, thống khổ quá nhiều, mà khoái hoạt lại quá ít! Nếu như có thể quên đi thì tốt!

Nhưng ông trời lại không chiều lòng người, cô không quên, cho nên cô chỉ có thể cảm nhận loại đau khổ khi tất cả mọi hy vọng tốt đẹp vốn có đều biến mất, loại thống khổ này càng khiến người khó chịu hơn nhiều so với vết thương trên thân thể.

Không biết bọn Chi Thu sẽ như thế nào, sẽ cho rằng cô lại bị bắt cóc một lần nữa sao? Sẽ tìm kiếm cô trên khắp thế giới sao? Còn có cái kỳ hạn không đến mười ngày kia nữa, thời gian sáu năm cũng sắp trôi qua rồi, nếu đề cập đến vấn đề kết cục của Hải Liên, thì anh cứ tùy tiện tìm một người kết hôn không được sao? Vì sao nhất định cứ phải tìm cô chứ.

Vốn dĩ lời cầu hôn của anh đến bất ngờ như vậy, vốn dĩ là không tin, nhưng khi cô nghe lời nói của Ngụy Lam Thiên xong, cô chấp nhận thử một lần vì Ngọc Ngọc, kết quả lại khiến tim cô hoàn toàn rơi vào, đầu nhập toàn bộ tình yêu vào, mà hôn lễ với anh lại là một cái hình thức có cũng được không có cũng không sao.

Chắc anh cũng biết Ngọc Ngọc là con trai của anh rồi chứ, Ngọc Ngọc, cô luyến tiếc thằng bé cỡ nào, nhưng thằng bé còn có cha ruột của mình, thằng bé ở bên cha mình sẽ có cuộc sống rất tốt, cũng không phải chịu khổ với cô, mẹ cô cũng vậy, nuôi thêm một người cũng không hề có chút vấn đề nào với anh cả.

Buồn cười nhất hay cũng là ý trời, từ trước đến sau cô vẫn có một đứa con, đã trải qua tai nạn bất ngờ như vậy, đứa bé vẫn không hư hao chút nào sinh trưởng ở trong cơ thể của cô, cô cũng không coi như là cô đơn một mình rồi!

Trở về? Hoặc là dứt bỏ tất cả trước kia bắt đầu cuộc sống mới? Bây giờ lòng của cô còn không thể làm ra quyết định được, hiện tại cô chỉ có thể nằm yên lặng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.