Hắn nói rồi, ngoảnh mặt đi nơi khác không nhìn tôi nữa. Tôi bây giờ mới để ý rằng mình đang mặc váy, đúng thật là đầu óc để đâu không biết. Tự mình làm nhục mình rồi đây mà. Tôi nhanh nhẹn ngồi bắt chéo chân vào nhau, cố lấy lại phong thái ung dung như trước kia. Nhưng cái đứa em gái độc mồm độc miệng kia vẫn cứ trêu ngươi.
- Đùi của chị trắng như tuyết ấy!
Nó chạy nhanh lại chỗ tôi ngồi, cạ cạ vào chân tôi như đang làm nũng, lấy bàn tay nhỏ ấy chọt chọt vào đùi tôi rồi mỉm cười quay sang hắn.
- Anh lại đây đi, đùi chị vừa trắng lại vừa mịn màng. Chạm vào vui lắm!
Tôi bất giác đỏ mặt, vội đẩy tay nó ra rồi mắng nhẹ.
- Không được! Ai dạy em ba cái trò này hả??
Nó không nói không rằng, chỉ im lặng rồi chỉ tay sang người con trai đang chăm chú láp ráp mô hình đồ chơi cho nó. Nó chu mỏ, dùng cái cặp mắt sáng lấp lánh như viên đạn keo ấy nhìn tôi nói.
- Là anh Hào dạy ạ!
Tôi nhíu mày, cau gắt với hắn.
- Sao dạy ba cái gì không ra hồn vậy?
- Cái gì mà không ra hồn?
Hắn lắp xong rồi ngắm ngía món đồ chơi đến chán. Đứng dạy chỉnh lại quần áo đang sọc sệch kia rồi cười tươi trêu chọc tôi tiếp tục.
- Em nó nói đùi em trắng có sao đâu? Con nít thấy gì nói đó! Em cũng biết mà...
- Nhưng...
Nó nhảy vào chân tôi rồi ngồi lên đùi tôi, vẫn cứ vô tư chọt chọt vào đùi tôi mấy cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714155/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.