Anh không màng những người đi đường xung quanh chỗ chúng tôi đang đứng mà nhanh nhẹn ôm tôi vào lòng chặt cứng, dù tôi cố đẩy ra không chịu nhưng anh vẫn khăn khăn không chịu buông. Tôi cũng chỉ bất lực đứng im, vì biết cũng chẳng còn cơ hội để ôm lần cuối nữa. Tôi chỉ bình thản nhìn những người đi đường đi ngang qua nhìn chúng tôi với ánh mắt kì thị, lẫn một chút gì đó ngượng mộ thay.
Hơi thở hổn hển của anh được lọt vào tai tôi, anh bắt đầu run rẩy. Tôi có cảm giác như giọt nước ở đâu rơi xuống, cứ tưởng là trời bắt đầu chuyển mưa nhưng không phải vậy, là anh đang khóc!. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao anh lại có thể rơi lệ ngay thời điểm lúc này. Lúc này, anh mới nói tôi bằng chất giọng nhẹ nhàng, khàn khàn khác so với lúc nãy.
- Cho dù em không thương anh, nhưng anh vẫn sẽ chờ. Chỉ trách anh không tìm ra em trong vòng nữa năm xuất viện vừa qua...
- ...Anh qua đó, nhớ giữ gìn sức khỏe nha!_Tôi đáp lại.
- Ừm, chỉ có 6 năm thôi, lúc đó em cũng đã ra trường rồi nhỉ! 6 năm chúng ta sẽ gặp lại nhau, em nhất định phải chờ anh!
- Dạ vâng!_Tôi gật đầu mỉm cười.
Lúc lâu, anh mới buông tôi ra. Lúc này hắn cũng đã tới từ lâu, nhìn chúng tôi ôm ấp quả thật không chịu được lâu. Hắn nhanh nhảu bước lại rồi kéo tôi ra khỏi anh một khoảng cách khá xa, hắn mới đứng đằng trước tôi rồi nói lớn.
- Mắc cái gì anh cứ thích đụng chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714143/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.