Nghe hắn nói thế, lòng tôi chợt nhói lên một cách lạ thường. Tôi đang tự nghĩ rằng chẳng có cái gì gọi là hoàn hảo cả. Ai cũng cứ tưởng gia thế giàu có từ lâu, gia đình hạnh phúc ấm yên sinh được người con trai đẹp như hoàng tử trong truyện tranh nhưng đâu ai ngờ, cái sự yên ấm, giàu có ấy. Đằng sau là một kí ức quá khứ đau buồn nhất. Cũng giống như tôi vậy, gia đình lầm lỡ một lần chỉ dẫn nhau ra tòa kí đơn thế là ly hôn đường ai nấy đi. Còn gia đình hắn, hắn phải trả một cái giá có thể nói là khá đắt. Những vết nứt của tuổi mới lớn vẫn còn lưu lại trong tim hắn, làm sao hắn có thể vượt qua những rào cản ấy mà tiếp tục sống? Hắn làm tôi thật ngưỡng mộ, bỏ qua những chuyện buồn rồi lại tiếp tục trên tương lai, bây giờ lại có một A Hào như ngày hôm nay. Trưởng thành nhưng đôi khi cũng hay có nhiều tâm sự.
Chúng tôi, tuy không được như bao người khác có một tổ ấm đẹp, nhưng đổi lại chúng tôi học được cách sống trong thế giới riêng của mình. Và không ai có quyền đạp đổ nó. Chúng tôi trưởng thành thật sự...
Hắn mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt vô hồn trở nên sáng rực. Một niềm hy vọng lóe lên trước mặt.
- Còn bây giờ, anh có thể học cách sống thật với bản thân cũng nhờ có em bên cạnh! Vậy thì quá khứ của chúng ta, hãy cho nó ngủ đi. Sống vì tương lai phía trước có lẽ sẽ tốt nhất!
Tôi gật đầu, cười mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714140/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.