Đang đi được một đoạn. Tôi và anh trò chuyện với nhau, biết được anh nhà ở gần khu nhà của tôi. Nhưng lạ kì, tôi lại chẳng thấy anh dù chỉ một lần, chắc là do duyên. Đúng với câu, người có duyên trăm phương vẫn gặp, người không nợ gặp gỡ lại chia xa...Trên thế giới này, gặp được một người yêu ta như cả sinh mệnh rồi lại vô tình đi ngang qua đời nhau và chẳng bao giờ gặp lại nữa. Nó với viết lên một chuyện tình đơn phương thầm yêu trộm nhớ!. Người yêu mình thì mình không yêu, người không yêu mình thì mình lại tha thiết coi như cả sinh mệnh cuộc đời. Đó là điều không thể tránh khỏi, cũng như chuyện tình tôi vậy. Chẳng có chuyện tình nào không gặp trắc trở, sóng gió. Không vì ngăn cản, rào buộc hay người thứ ba xuất hiện thì cũng là kẻ cùng gia phả, anh em!.
Tôi ngồi trước ghế tựa bên đường của anh, cùng lặng lẽ ngắm sao trời đêm xuống. Thành phố tràn ngập ánh đèn của nơi đô thị lớn. Ngay lúc này, tôi mới thấy được sự yên tĩnh trong tôi. Tôi yêu sự im lặng đó!. Một lát sau, anh nhìn tôi khẽ mỉm cười. Nói với chất giọng trầm ấm, dịu dàng.
- Em có từng nghĩ, sau này sẽ yêu một người như thế nào hay không??
Tôi ngạc nhiên vì anh lại hỏi như vậy, câu trả lời mà tôi luôn đặt dấu chấm hỏi trong đầu. Mai sau, tôi sẽ yêu một kẻ như thế nào? Hay sẽ ngừng việc yêu lại. Tôi chỉ theo thói quen, không cần phải suy nghĩ.
- Em muốn lo cho học hành trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714136/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.