Tôi ra khỏi bệnh viện, nơi mà tôi được nói là rất ngột ngạt trong từng hơi thở khi ở đó. Thứ mà tôi không thể nào yên tĩnh mấy ngày nay, vì sao ư?? Vì cái nơi gọi là bệnh viện ấy, nó chỉ làm tôi trở nên mệt mỏi hơn thôi, hết chuyện bạn bè rồi lại tới chuyện gia đình. Tôi nghĩ sẽ không bao giờ đến cái bệnh viện chết tiệt này nữa. Chỉ làm tôi khóc nhiều hơn thôi.
Tôi thở dài đi bộ về ngôi nhà thân yêu của mình. Tôi được biết, mẹ và ba tôi đã không còn thường xuyên về căn nhà hạnh phúc cũ này nữa và đã đi tìm căn nhà mới. Một căn nhà của bến đỗ bình yên cho cả hai. Tôi cứ nghĩ, cái nhà tôi hiện giờ, không khác gì một căn nhà trọ, nếu thích thì ba mẹ tôi về còn nếu không thích thì ba mẹ tôi sẽ không thèm đếm xỉa tới nó. Vừa đi tôi vừa suy nghĩ chuyện ba mẹ tôi, nếu như ba mẹ tôi ly dị rồi đi tìm tình mới thì tôi sẽ như thế nào? Quyền, luật pháp ai sẽ được nuôi tôi? Bạn bè tôi sẽ nói tôi là đứa đáng thương, cha mẹ ly dị không quan tâm đến tôi??...
Điều đó còn làm tôi nhức đầu thêm. Vừa đi tới chỗ cây cầu dài, tôi bắt gặp được một dáng người khá quen thuộc, dáng người ấy thật sự đối với tôi rất ư là thân quen. Không ai khác đó chính là hắn, hắn đang đi với một người con gái. Phải! Đó chính là một người con gái rất xinh đẹp, tay trong tay, cười nói vui vẻ với nhau khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ban-than/1714118/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.