-----
5h chiều, tôi ngó nghiêng vẫn chưa thấy ai về. Mọi lần giờ này là về rồi mà. Tiếng mở cổng vang lên, tôi vui vẻ từ trên tầng chạy xuống, hai tay giả bộ vắt ra đằng sau, che đi vết thương trên tay.
"Sao đã về rồi? Bảo tối mới về cơ mà?"_Mẹ đặt túi đồ xuống ghế nói với tôi.
Tôi cười trừ, đáp lại:
"Con không biết. Trường cho về giờ này sao con biết được!"
"Lên tắm rửa đi, mẹ nấu xong đợi em về rồi ăn!"_Mẹ xách túi đồ vài trong bếp, tôi cũng nhanh nhảu xoay người theo tránh việc bị lộ vết thương trên mu bàn tay.
"Con mệt. Mẹ với Trân ăn đi. Con lên phòng ngủ đây!"
Tôi nhìn theo bóng mẹ vào bếp, cô đơn biết bao. Bỗng nhiên tôi muốn chạy đến ôm lấy mẹ, nhưng lại sợ, chậm chạp lên phòng che giấu đi cảm xúc.
Gõ được một đoạn truyện thì Ôn Trân cũng về. Nó phi thẳng lên phòng, chạy ngay đến chỗ tôi, chìa tay ra:
"Quà đâu? Mau mau đưa quà đây?"
Tôi đưa cho nó một chiếc vòng nhỏ và một chiếc vòng tối màu bằng bàn tay không hị thương:
"Một cái của mày, cái kia đưa cho mẹ hộ tao!"
"Tự đi mà đem xuống chứ! Mày mua chứ tao mua à?"_Nó leo lên giường của nó, quay ra nói chuyện với tôi.
Tôi giơ bàn tay băng bó lên. Nó đang ngả lưng nằm xuống như bị gắn lò xo, ngồi thẳng dậy, ánh mắt kinh ngạc:
"Sao đấy? Ngã à?"_Nó chạy lại lật bàn tay tôi xem xét.
"Rắn cắn. Ai ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ao-ket-thuc-se-rat-dau/3214774/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.