"Lão bà, đừng ngủ nướng nữa, dậy đi!"
Sáng sớm, khi Ôn Vân còn đang mơ màng, tiếng tin nhắn đến khiến cô bừng tỉnh, theo thói quen cứ hễ nghe thấy tiếng tin nhắn là sẽ nghĩ ngay đến một người. Phải, cô nhớ đến anh, lúc trước sáng nào cũng sẽ có một người đều đặn gọi cô dậy, không phải gọi điện hay quan tâm đứng dưới nhà chờ cô, mà đơn giản chỉ là một dòng tin nhắn cũng đủ khiến cô tỉnh táo.
"Bao cát chết tiệt, làm ta mất giấc ngủ *icon tức giận*"_Cô nhắn.
"Được rồi, dậy đi, mau lên, ta sắp đến nhà mi rồi *icon mặt cười*"
Ôn Vân đọc xong, tin nhắn cũng không trả lời, lập tức rời khỏi giường, chạy đến bên tủ đồ với bộ quần áo nhìn chỉnh chu nhất rồi chạy lại phía nhà vệ sinh.
Khi bóng dáng Dương Nhật Hạo xuất hiện thì Ôn Vân cũng vừa vặn nghiêm chỉnh đứng ở trước nhà:
"520"_Nam chính nói.
Ôn Vân bĩu môi bật cười:
"Biến thái, 520"_Không biết từ bao giờ, cô lại gọi anh như vậy, không gọi tên một cụm từ có lé người khác nghe được sẽ phải lặng người bàn tán nhưng với cô, gọi vậy thật tốt, khoảng cách giữa hai người hoàn toàn không có.
"Đi chơi, bù những lúc ta không ở đây!"_Anh cười nói.
Ôn Vân ở phía sau cười không dừng được, thì ra tình yêu là như vậy. Thật ngọt ngào, thật hạnh phúc cảm giác ấy thật đẹp.
"Biến thái, xin lỗi! Lúc trước đã làm mi buồn!"
"Mi cũng biết ta buồn sao còn trốn ta làm gì?"
"Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-ao-ket-thuc-se-rat-dau/3214765/quyen-6-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.